Điên Khùng

Chương 30

Sầm Lan Chỉ nếm thử khối điểm tâm kia liền phát hiện khẩu vị của Vệ Cẩn Chi thật sự nhạt đến đáng sợ, ngoại trừ nhạt ra không cảm nhận được vị ngọt hay chút hương vị gì. Không giống nàng, dù là điểm tâm hay đồ ăn đều thích phải đậm đà một chút.

Thật kỳ lạ, người khẩu vị đạm như Lan Đình, tại sao lại coi trọng nàng? Sầm Lan Chỉ vừa nghĩ đến những gì trong tờ giấy kia, vừa nhàn nhã suy nghĩ đến vấn đề kỳ quái này.

Lúc Vệ Cẩn Chi ăn xong một khối điểm tâm, nàng liền hỏi thẳng:

“Lan Đình, vì sao chàng lại muốn đảo loạn Vệ gia?”

Dù nàng vẫn còn nhiều chuyện không biết nhưng mà nhìn thấy chút ít chuyện này cũng đã đủ để cho nàng đoán được không ít. Ví dụ như hắn ở trước mặt mọi người luôn thể hiện bản thân bệnh tật lánh đời nhưng lại ngầm lui tới với thế tử Thước Vương, hắn ngầm nắm giữ được mọi tình huống của người Vệ gia, không cần phải nói với nàng, nàng cũng biết được bố cục người này bày đã từ rất lâu rồi.

Bề ngoài bởi vì cái chết của Ngũ thiếu phu nhân Sầm Lan Chỉ nên Vệ gia lại treo đèn l*иg trắng lên một lần nữa, nhưng nhạc buồn và tiếng khóc đều chẳng có liên quan gì đến U Hoàng Quán, U Hoàng Quán, ở Vệ gia là nơi bị lãng quên. Thậm chí có phải do người nào đó cố tình hay không cũng chẳng có ai biết.

Hai người Vệ Cẩn Chi và Sầm Lan Chỉ ngồi ở hành lang bằng mộc, nhàn nhã đến mức khiến người ta giận sôi. Dưới hành lang có treo một cái chuông đồng bị gió thổi lay động phát ra âm thanh đinh đinh đang đang.

Nghe thấy vấn đề của Sầm Lan Chỉ, hai mắt Vệ Cẩn Chi cong lên hỏi ngược lại: “Lan Chỉ cảm thấy Vệ gia như thế nào?”

“Một địa phương chẳng có gì vui, cũng là một đại thế gia rất bình thường. Ít nhất là phức tạp hơn Sầm gia.”

Bình thường trong miệng Sầm Lan Chỉ chính là người nhiều, bí mật nhiều, tư tình nhiều. Phu nhân công tử tiểu thư có mấy chục người, nha hoàn sai vặt mama phân bố ở trong Vệ gia to như cái tòa cung điện này nhiều như sao trên trời.

Còn về bí mật tư tình nàng chẳng cố tình đi tìm cũng đã phát hiện không ít. Đại công tử cùng với kế mẫu của mình Vệ phu nhân, Tam công tử cùng chính mình muội muội dị mẫu là Nhị tiểu thư, nói ra quan hệ giữa nàng và Lan Đình cũng coi như là tư tình bị thế nhân khinh thường.

“Ta đã thề với di thể của mẫu thân, hình như lúc đó mười tuổi, khi đó ta đã thề chắc chắn sẽ có một ngày ta huỷ diệt Vệ gia.”

Vệ Cẩn Chi đạm nhiên ôn hòa nói loại lời này, khí chất của hắn vẫn phong thanh nguyệt minh như trúc như ngọc, nhìn không ra một chút sát khí nào, thậm chí bên miệng còn mang theo nụ cười nhu hòa hoài niệm,

“Hiện giờ ngẫm lại khi còn nhỏ mình cũng thật là thiên chân ngu đần.”

“Mười tuổi, phần lớn hài tử đều như thế, loại cảm giác mang tên hận tới mãnh liệt, nhưng mà quên đi cũng rất nhanh.”

Sầm Lan Chỉ nghe thấy loại chuyện như huỷ diệt Vệ gia này cũng chẳng động lông mày, chỉ cảm thấy hứng thú truy vấn:

“Vậy hiện giờ chàng vẫn muốn huỷ diệt Vệ gia sao?”

“Ta luôn luôn một lòng một dạ đến già.” Vệ Cẩn Chi mỉm cười, “Chẳng qua khi còn nhỏ trong lòng đều là thù hận, hiện giờ phải tính thêm nhiều suy tính khác.”

“Lan Chỉ, nàng có biết không, thật ra muốn hủy diệt một gia tộc khổng lồ như vậy là một chuyện rất dễ dàng, bởi vì thế gian này không có gì là có thể vĩnh viễn huy hoàng bất hủ. Tựa như ta của ngày hôm nay ở sau màn phá hủy Vệ gia từng chút một, ngày nào đó cũng sẽ có người phá hủy ta từng chút.”

Sầm Lan Chỉ không chút nghi ngờ liệu Vệ Cẩn Chi có năng lực này hay không, chỉ cần hắn nói nhất định có thể làm được. Bề ngoài người nam nhân này ôn hòa gầy yếu, kỳ thật trong xương cốt kiêu ngạo và điên cuồng. Mà có lẽ nàng cũng điên rồi, bởi vì nàng phát hiện nàng yêu hơn sự điên cuồng và ủ dột mà thỉnh thoảng hắn sẽ ngẫu nhiên để lộ ra kia.

Nhìn thấy nàng cười chống cằm nhìn mình, ngoan ngoãn và si mê, Vệ Cẩn Chi bỗng nhiên duỗi tay sờ khóe mắt nàng, “Lan Chỉ sẽ là người phá hủy ta sao?”

“Chàng cảm thấy như nào?” Sầm Lan Chỉ chỉ cười.

Cuộc đối thoại như vậy chỉ duy trì trong chốc lát sau đó hai người liền không nhắc tới việc này nữa, Vệ Cẩn Chi đọc sách, Sầm Lan Chỉ ngồi xem những cuốn sách mà hắn viết một ít chú giải bên trong. Sách này bình thường ngoại trừ Vệ Cẩn Chi, đến cả Đông Phong và Nam Phong cũng không thể lật xem, hiện giờ bị Sầm Lan Chỉ coi như thoại bản Vệ Cẩn Chi cũng không nói lấy một câu, còn đặc biệt tìm thêm sách mình viết thời trẻ để cho nàng xem gϊếŧ thời gian.

Lúc ở cùng một chỗ với Vệ Cẩn Chi, tật xấu lười biếng ham ngủ uể oải, lúc nào cũng có vẻ mơ mơ màng màng của Sầm Lan Chỉ biến mất. Phần lớn thời gian, nàng đều có vẻ hứng thú bừng bừng, chuyện nàng làm nhiều nhất chính là quan sát Vệ Cẩn Chi, tựa như muốn mổ cả người hắn ra để xem cho cẩn thận.

Ánh mắt lộ liễu này của nàng làm Đông Phong Nam Phong bên cạnh đứng nhìn đều cảm thấy lông tơ dựng đứng, cố tình Vệ Cẩn Chi là mục tiêu của tầm mắt ấy lại như chẳng bị chịu ảnh hưởng, nên làm cái gì vẫn cứ làm cái đó, chỉ là thỉnh thoảng nở một nụ cười với Sầm Lan Chỉ.

Sầm Lan Chỉ là người không có tính kiên nhẫn, nhưng mà khi đứng trước thứ mình để ý lại hoàn toàn tương phản, tính kiên nhẫn tốt đến mức làm Quỳnh Chi cũng phải tấm tắc bảo lạ. Hành vi tùy hứng làm bậy của nàng thành lập ở trên cơ sở nàng có thể giải quyết hậu quả, hoặc là tiền đặt cược mê người đến mức có thể làm nàng bỏ qua hậu quả, theo đuổi Vệ Cẩn Chi, chính là thuộc về loại tình huống này. Thắng hay thua, chưa định.

Nàng đọc sách rất nhanh, một ngày liền ào ào lật gần mười cuốn sách của Vệ Cẩn Chi. Mỗi khi nhìn những dòng giải thích tâm đắc Vệ Cẩn Chi viết từ trước nàng sẽ nheo hai mắt lại im lặng rất lâu, sau đó rất nhanh đã có thể lý giải, liền bẹp một cái hôn lên mặt Vệ Cẩn Chi ở bên cạnh đang an tĩnh đọc sách, bộ dáng vô cùng cao hứng.

Càng lý giải suy nghĩ của hắn, Sầm Lan Chỉ cảm thấy mình đang từ từ đẩy ra một cánh cửa, nàng muốn nhìn thấy được những thứ giấu bên trong cánh cửa đó.

Không chỉ có Sầm Lan Chỉ đang quan sát Vệ Cẩn Chi, Vệ Cẩn Chi cũng đang làm chuyện y như vậy, không có lúc nào là hắn không muốn nhìn thấu tâm và suy nghĩ của nàng. Từ ý nghĩa nào đó mà nói hai người bọn họ cực kỳ giống nhau, từ suy nghĩ đến tình yêu, tìm tòi nghiên cứu.

Hai người U Hoàng Quán vì không có kinh nghiệm yêu đương cho nên mỗi người chỉ có thể dùng phương thức kỳ quái, hoặc biểu đạt trong sáng ngoài tối để bày tỏ tình yêu của mình. Trong khi người bên ngoài U Hoàng Quán nhét trong lòng bao nhiêu buồn rầu và phiền lòng.

Vệ gia Đại công tử nghe tin Ngũ thiếu phu nhân chết cũng hoài nghi có phải Vệ phu nhân chờ không kịp mà đã ra tay hay không. Bất mãn chuyện bà ta hành động không báo cho y, khuôn mặt hiền lành ngày thường của Đại công tử cũng đen một nửa.

Y năm lần bảy lượt nhắc nhở Vệ phu nhân rằng nếu như Sầm Lan Chỉ chết sẽ lại phiền phức cho Vệ gia, nhưng mà Vệ phu nhân vẫn hành động theo ý mình mà không màng đến Vệ gia. Cho dù bà ta tàn nhẫn nhưng trước sau gì cũng chỉ là một nữ nhân hậu trạch, chung quy không nhìn được tình trạng hiện giờ của bọn họ bị kim thượng nhắm đến.

Vệ Đại công tử cũng không phải người yếu đuối, xét về các thủ đoạn ngoan độc tuyệt không thua kém Vệ phu nhân, y tỏ vẻ yếu thế trước mặt Vệ phu nhân chẳng qua là vì y còn cần lợi dụng bà ta mà thôi. Nhưng mà lúc này, y cảm thấy Vệ phu nhân thật quá ích kỷ và ngu xuẩn. Cho dù tạm thời sẽ không nháo loạn vì cái chết của ‘ Sầm Lan Chỉ ’ với Vệ phu nhân nhưng khúc mắc giữa bọn họ càng ngày càng nhiều, chỉ chờ một ngày nào đó sẽ hoàn toàn bùng nổ.

Vệ Nhị công tử thật ra cũng nghiến răng nghiến lợi với chuyện đột ngột này, nhưng không phải do đau buồn mà do tức giận, gã ăn đau nơi Sầm Lan Chỉ vẫn còn chưa thể làm được chuyện nam nữ, vì gã không thể ‘đứng dậy’ nổi. Gã hận Sầm Lan Chỉ thấu xương, sau đó cũng năm lần bảy lượt muốn tìm nàng để tính sổ nhưng mà không hiểu sao luôn bị đủ mọi chuyện khó hiểu vướng víu cho nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Nhìn như gã dừng tay không tính toán nữa nhưng sau lưng lại lên kế hoạch với đám hồ bằng cẩu hữu sẽ cùng chơi đẹp Sầm Lan Chỉ. Nhưng mà còn chưa đợi mưu kế ác độc của gã được thực hiện, nàng đã chết, Vệ Nhị công tử thật sự nghẹn một ngụm ác khí ở ngực, nhìn gì cũng thấy không hài lòng.

Còn về vị có danh tiếng tốt nhất ở Vệ gia là Vệ Tam công tử lại chướng mắt với toàn bộ người Vệ gia, ai chết hắn đều không thèm để ý. Vẫn là vì Vệ Nhị tiểu thư Vệ Giảo tới tìm hắn nói đến việc này hắn mới biết được vị Ngũ đệ muội mà mình đã lặn lội đường xa đến Ngọc Kinh nghênh đón đã qua đời.

“Nàng ta vốn dĩ nên chết, cả ngày làm ra bộ dáng nhu nhược kia cho ai xem, khi tên ngốc kia chết nàng ta hẳn cũng nên đi cùng.”

Vệ Nhị tiểu thư Vệ Giảo ghen ghét vò khăn tay hung hăng nói.

Nàng ta đối với sự xuất hiện của Sầm Lan Chỉ cũng không chào đón, đêm tân hôn ngày ấy trong bông có kim nhiều lần, nhưng vì dung mạo của nàng quá mức xuất sắc, làm nàng ta cảm thấy nguy cơ mà thôi, nàng ta sợ Tam ca của mình sẽ bị mê hoặc. Nói đến cùng, là du͙© vọиɠ độc chiếm của nàng ta đối với Vệ Tam công tử quấy phá, đối với mỗi một nữ nhân xuất hiện ở bên cạnh hắn đều ôm địch ý, càng miễn bàn Sầm Lan Chỉ lại còn là do Vệ Tam công tử ngàn dặm xa xôi mang về từ Ngọc Kinh.

Vệ Tam công tử cau mày không nói gì, trong mắt hắn, một nữ nhân xa lạ tất nhiên không giống với muội muội mà mình ngàn kiều vạn sủng, A Giảo nói nàng đáng chết vậy thì đáng chết.

“Tam ca, ta không muốn gả cho Ổ Niệm Viễn.”

Vệ Giảo nhìn Tam ca thanh lãnh của mình, cắn cắn môi dưới ôm cánh tay hắn làm nũng nói.

Tam công tử vẫn luôn đối xử với nàng ta rất đặc biệt, hắn vuốt đầu nàng nhẹ giọng an ủi:

“Ổ Niệm Viễn rất quý trọng A Giảo, nếu A Giảo gả qua nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Ta chỉ cần Tam ca! Vì sao Tam ca lại không rõ!”

Vô số lần ám chỉ đều bị từ chối làm khuôn mặt Vệ Giảo rơi hai hàng thanh lệ nhu nhược đáng thương nhìn Tam công tử.

Trong lòng Tam công tử dao động một chút, nhưng lại kiên định trở lại, quay đầu không nhìn nàng, chỉ nói:

“Muội là muội muội của ta, muội muội mà ta……yêu nhất.”

Chờ khi Vệ Giảo chảy nước mắt chạy đi, Vệ Tam công tử rũ mắt thở dài, hai tay nắm chặt, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra chút đau khổ tự giễu.

Còn về Vệ Lục công tử, Vệ phu nhân xuất phát từ suy nghĩ nào đó mà không đưa tin cho cậu, bởi vậy Lục công tử vẫn còn chưa biết việc này. Vệ lão gia nghe tin này cũng chẳng nói gì, đến dâng hương cũng không tự mình tới, chỉ để Tam cô nương Vệ Hoàn thay lão tới.

Ý của Vệ lão gia và Vệ phu nhân cực kỳ rõ ràng, không muốn làm lớn chuyện này, vì vậy lễ tang của ‘ Sầm Lan Chỉ ’ được làm rất điệu thấp. Nàng chết cứ như tan mất trong hồ đá, dù cho có chút gợn sóng cũng nhanh chóng bình ổn lại. Nhưng mà bình yên này có phải bình yên trước cơn bão hay không chẳng ai đoán trước được. Chỉ là chuyện Vệ gia liên tiếp có người chết, làm người ta ngửi ra được chút hương vị bất bình thường.

Cái chết của Sầm Lan Chỉ như viên đá nhỏ không gợn nổi sóng trong thế tộc Giang Nam, nhưng lại bắn lên gợn sóng ở Ngọc Kinh. Xương Nhân Đế nhận được tin liền tuyên Trung thư lệnh Ninh Tục Quy vào cung. Ninh Tục Quy và Vệ Tam công tử, Thước Vương thế tử, Kỳ gia Đại công tử, là một trong bốn nhân kiệt ở trong thư viện Ẩn Sơn, rất được hoàng đế sủng tin, là sủng thần mà chạm tay là bỏng.

Đưa quý nữ Ngọc Kinh gả đến thế tộc Giang Nam chính là kế của Ninh Tục Quy. Một vì để kinh sợ hai là để mượn sức ba là để do thám, bọn họ đều nghĩ hay lắm nhưng lại không ngờ rằng người gả đến lại chết nhanh chóng lại còn không minh bạch như vậy. Cho dù hồi báo là tự sát, nhưng Xương Nhân Đế không tin, Ninh Tục Quy cũng không, bọn họ chỉ cảm thấy Vệ gia quả nhiên có tâm tạo phản, đây là đang tuyên chiến với triều đình.

Một kế không thành, Ninh Tục Quy lại ra thêm một kế sách khác. Bốn đại thế tộc Giang Nam đồng khí liên chi, chỉ có ly gián từ nội bộ rồi đánh bại từng nhà mới có thể làm giảm thế lực của bọn họ.

Vì thế sau khi Ninh Tục Quy ra khỏi hoàng cung, hoàng đế lại lần nữa hạ chiếu, lệnh nữ nhi của Hoàng Đãi Trung mà mình vô cùng tín nhiệm, gả đến Kỳ gia thế tộc.