Điên Khùng

Chương 31

Sau Sầm Lan Chỉ lại có một vị quý nữ Ngọc Kinh sắp phải gả đến thế gia Giang Nam.

“Tiểu thư, thật tốt quá, Hoàng Thượng tứ hôn cho người, là công tử Kỳ gia ở Giang Nam đó!”

Tiểu nha hoàn Song Yến vui vẻ chạy một đường chậm rãi vào một cái sân hẻo lánh, gấp không chờ nổi đem tin tức tốt này nói cho tiểu thư nhà mình.

Hoàng Lương Ngọc đang ở trong viện đóng đế giày, nghe vậy hàm hậu cười nói: “Thế à?”

“Aiizzzz, tiểu thư sao người lại tự mình làm cái này rồi, mấy chuyện này cứ để nô tỳ làm là được rồi!”

Song Yến chít chít meo meo đoạt việc trong tay nàng ấy, mặt đầy vẻ vui mừng.

Hoàng Lương Ngọc cũng không để ý động tác của Song Yến, ngồi trên băng ghế nhỏ tốt tình cười cười. Nhìn nụ cười ngu đần của nàng ấy Song Yến bỗng nhiên thở dài một hơi, “Cho dù phải rời khỏi Ngọc Kinh nhưng với tính cách ngây ngốc này của tiểu thư, sợ là cũng không có được ngày lành, chỉ ngóng trông cô gia là một người tốt, có thể đối xử tốt với tiểu thư.”

“Xì ~ vui mừng cái gì, đúng là cái nha đầu ngốc. Không nghe thấy Sầm gia tiểu thư trước kia còn chưa đến một năm đã tự sát một cách không minh bạch, tiểu thư nhà ngươi đi nói không chừng cũng chỉ có thể sống được mấy tháng thôi, đi chịu chết mà còn vui vẻ như thế, đúng là không hổ một đôi chút tớ ngu ngốc.”

Một nha hoàn bước vào viện khinh thường nâng cằm, nói xong liền ném xuống hai miếng vải một hộp điểm tâm, “Phu nhân ban thưởng cho đại tiểu thư, mang ơn đội nghĩa đi.”

Ả nói xong xoay người đi luôn, bộ dáng không hề muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa. Nhìn thấy nha hoàn kia rời đi rồi, Song Yến tiến lên nhặt đồ lên phủi phủi bụi đặt sang bên cạnh cười nói:

“Tuy đồ không tốt hơn là bao nhiêu nhưng mà có thể lấy được chút đồ từ trước tay phu nhân keo kiệt kia cũng không dễ dàng, miếng vải này nô tỳ làm xiêm áo cho tiểu thư đi.”

Song Yến chẳng thèm để ý đến lời của nha hoàn kia.

Hoàng Lương Ngọc cũng không để ý lời nha đầu kia, ngoại trừ cười vẫn là cười. Nàng là đích trưởng nữ của Hoàng Đãi Trung, phu nhân nguyên phối của Hoàng Đãi Trung đã chết từ sớm chỉ để lại một đại tiểu thư là nàng ấy. Sau này vị kế phu nhân vào cửa gia cảnh có quyền có thế, vừa vào cửa đã sinh cho Hoàng Đãi Trung một tiểu tử béo mập, được Hoàng Đãi Trung cực kỳ yêu thích. Vị phu nhân này không thích đích trưởng nữ là nàng ấy, bề ngoài giả bộ cực tốt nhưng trong phủ cắt xén đồ vật chẳng quan tâm.

Tới tuổi phải gả cho người, vốn dĩ nếu không có ý chỉ này của hoàng đế, nói không chừng Hoàng Lương Ngọc sẽ bị vị phu nhân này gả cho một lão già nào đó, lót đường cho Hoàng Đãi Trung. Cho nên ở trong mắt những người khác việc phải đi Giang Nam hòa thân là con đường chẳng chỗ nào tốt, nhưng mà trong mắt đôi chủ tớ này lại là cực tốt rồi.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hoàng Lương Ngọc rất giống với Sầm Lan Chỉ, chẳng qua nàng ấy không may mắn như Sầm Lan Chỉ, cũng không có đầu óc và thủ đoạn như Sầm Lan Chỉ. Nàng ấy chưa bao giờ đi tranh cái gì, làm liên lụy đến cả tiểu nha hoàn của mình cũng phải trải qua sinh hoạt khổ cực ở trong phủ, so với ngày tháng của Sầm Lan Chỉ không biết thê thảm hơn bao nhiêu lần.

“Ăn đi, ngươi đã vất vả rồi, đi theo một tiểu thư vô dụng như ta.”

Hoàng Lương Ngọc cười mở hộp đồ ăn, lấy điểm tâm ở bên trong ra đưa cho Song Yến. Hai mắt của tiểu nha đầu Song Yến đỏ lên, cắn điểm tâm nhưng vẫn nhịn không được hung hăng nói:

“Mấy kẻ đáng ghét này, chờ tiểu thư đi Giang Nam rồi, trời cao hoàng đế xa, xem bọn họ còn có thể khống chế tiểu thư nữa hay không!”

Mưu kế của Xương Nhân Đế tất nhiên hữu dụng, nhưng mà thật sự ánh mắt của hắn chẳng tốt chút nào, vận khí cũng kém, chọn người kết thân lại đều là tình huống này. Triều đình to như thế mà người được Xương Nhân Đế coi làm tâm phúc tín nhiệm cũng không nhiều, nhưng vất vả lắm mới chọn ra hai vị này nhưng trong nhà đều rối beng lên như thế này.

Trong lòng Xương Nhân Đế còn đang nghĩ lần này nhất định phải tìm một ma ma khôn khéo để làm của hồi môn, ít nhất muốn trước khi chết có thể dò ra chút tin tức hữu dụng, không thể giống lần trước tin vào lời nói từ một phía của Lâm quý phi, chọn một ma ma từ Lâm gia, quả thực đúng là làm hỏng việc. Tuy thám tử ở Giang Nam không dò la được cơ mật gì nhưng chung quy vẫn là biết được chuyện, ví dụ như Phan mama bị người ta bắt được nhược điểm mà xử lý vô cùng đơn giản. Điều này càng làm cho Xương Nhân Đế tin tưởng lời của trung thư lệnh Ninh Tục Quy đã nói, cảm thấy Vệ gia xác thực là có giao hảo với Thước Vương, có tâm tạo phản.

*******

Còn về vị sủng thần Ninh Tục Quy kia của hoàng đế, giờ phút này lại đang ở trong phủ của Tam hoàng tử Cơ Khánh Phong được xưng đạm bạc với quyền thế phú quý, một lòng chỉ muốn làm người rảnh rỗi du sơn ngoạn thủy.

“Tục Quy, ngươi quá nóng vội với Vệ gia rồi.”

Cơ Khánh Phong ở gác mái lâm thủy, cầm một cái kéo nhỏ tỉa lại cành lá cho chậu cây trước mặt,

“Bình thường ngươi có thiếu kiên nhẫn như vậy đâu, sao mà cứ mỗi lần đối diện với Vệ gia lại không giữ được bình tĩnh trầm ổn rồi.”

Trong giọng nói của hắn tuy không có ý trách cứ, nhưng mà Ninh Tục Quy lập tức liền biến sắc, cung kính nói: “Là hạ thần đã lỗ mãng.”

Tuổi của Tam hoàng tử còn nhỏ hơn hắn ta vài tuổi, nhưng mà hiện giờ một thanh niên thoạt nhìn trẻ tuổi như thế nhưng lại có khí thế khủng bố khiến người ta phải giật mình như vậy. Tam hoàng tử như này, với Tam hoàng tử đạm nhiên ẩn dật ở trước mặt hoàng đế và đại thần, quả thực giống như là hai người khác nhau vậy.

“Chỉ cần không trở ngại đại kế của chúng ta, ngươi có chút tư tâm cũng không phải chuyện gì lớn.”

Giọng Cơ Khánh Phong lạnh nhạt, cắt một nhánh cây phát ra tiếng răng rắc. “Chỉ là ta không hy vọng loại chuyện này sẽ xảy ra năm lần bảy lượt.”

“Vâng, thưa điện hạ.”

Bề ngoài Ninh Tục Quy là một sủng thần của hoàng đế không thiên vị hoàng tử nào, nhưng trên thực tế hắn ta lại là phụ tá của Tam hoàng tử, có thể ngồi lên vị trí hiện giờ cũng phần lớn đều nhờ Tam hoàng tử ở sau lưng chu toàn, vì để sắp xếp người tâm phúc này của hắn đến bên cạnh hoàng đế.

Ninh Tục Quy không phải không nghĩ tới chuyện thoát ly khỏi Tam hoàng tử, nhưng mà cảm giác Tam hoàng tử đem lại cho hắn ta thật sự quá nguy hiểm, giống như năm đó còn ở thư viện Ẩn Sơn đánh cờ với người kia vậy, làm hắn ta không dậy nổi ý muốn đối kháng, cuối cùng thất bại thảm bại. Còn nữa, hoàng đế đã không còn trẻ tuổi, trong số các hoàng tử kế nhiệm, người mà hắn ta xem trọng nhất chính là vị Tam hoàng tử này.

Nếu muốn giữ được phú quý và quyền thế của mình càng thêm dài lâu, hắn phải ôm chặt đùi của Tam hoàng tử, hơn nữa còn phải trợ giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, mà cái này hắn không chút nghi ngờ vị Tam hoàng tử này sẽ có được thắng lợi cuối cùng.

“Tục Quy vẫn luôn kiêu ngạo, ta rất ít khi thấy ngươi sợ hãi điều gì, nhưng mà như này đã nói được rằng ngươi sợ điều gì đó ở Vệ gia, không bằng nói nguyên nhân với ta có được không.”

Buông cây kéo, Cơ Khánh Phong nhìn về phía Ninh Tục Quy đang không tập trung tinh thần.

Trong ánh mắt như thể nhìn thấu được nhân tâm, Ninh Tục Quy cắn răng một cái rồi nói:

“Điện hạ, theo hạ thần thấy, nếu muốn bắt được thế tộc ở Giang Nam, Vệ Tam công tử không phải là người đáng để sợ hãi, hắn là một người có lòng trầm mê thi họa tính tình cao ngạo, lại không có tâm kế. Kỳ gia Đại công tử - Kỳ An Lan chỉ cần chú ý một chút, nhưng mà người này hàng năm lại du ngoạn khắp nơi, có tâm hồn nhàn nhã vân du, cho dù giỏi tâm kế cũng không phải là người nguyện ý dành nhiều thời gian ở phương diện này. Còn có Thước Vương thế tử, hắn tuy thông tuệ, nhưng mà luận mưu kế lại không địch lại thần, sở trường của hắn ở chỗ gϊếŧ địch trên chiến trường, nếu dẫn binh thì hắn thật sự là một viên đại tướng.”

“Ồ? Ba vị này với ngươi đều là Tứ Kiệt Ẩn Sơn, nếu như bọn họ đều không đủ để làm ngươi khó xử, vậy người hay điều gì có thể làm ngươi thất thố?”

Cơ Khánh Phong có chút hứng thú.

Ánh mắt Ninh Tục Quy phức tạp, vừa như thưởng thức lại như sợ hãi,

“Người thật sự làm hạ thần cảm thấy kiêng kị chính là Vệ gia Tứ công tử Vệ Cẩn Chi, hắn cũng từng là học sinh của thư viện Ẩn Sơn, chỉ là bởi vì thân thể gầy yếu, không đợi học xong đã rời khỏi thư viện Ẩn Sơn trước. Nếu không phải thần ngẫu nhiên phát hiện được manh mối thì ta chắc chắn đã không phát hiện ra thời gian vậy mà còn có người giỏi mưu lược đến như vậy.”

Hắn nói, trong mắt xuất hiện chút không cam lòng, “Cho dù hắn độc lai độc vãng ở thư viện Ẩn Sơn không có tiếng tăm gì, nhưng hạ thần lại chưa bao giờ từng có cơ hội chiến thắng trong tay hắn, việc này vẫn luôn làm thần canh cánh không yên trong lòng. Nhưng lại không phải bởi vì đều do không cam lòng, mà còn bởi vì người nọ làm ta thời thời khắc khắc đều cảm thấy bị uy hϊếp.”

“Nếu như điện hạ muốn thu phục thế tộc Giang Nam, Vệ Cẩn Chi kia chắc chắn sẽ là biến số lớn nhất. Huống chi nếu như Vệ Cẩn Chi có cấu kết với Thước Vương, nói không chừng sẽ uy hϊếp đến ngôi vị hoàng đế của điện hạ, đây là điều hạ thần lo lắng nhất. Cho dù không thể hoàn toàn nhổ Vệ gia vào lúc này cũng phải chờ người để ý đến liệu rằng Vệ Cẩn Chi cấu kết với Thước Vương.”

Ninh Tục Quy nói xong lời này nhưng thật hắn cũng không biết rằng, Vệ Cẩn Chi sớm đã lén lút có giao tình không ít với thế tử Thước Vương.

Cơ Khánh Phong đi đến trước án thư lấy ra một phong thư ở trong đống sách, đặt ở trước mặt Ninh Tục Quy, “Đây là tin tức mà thám tử ta phái đi ở Vệ gia đưa về.”

Ninh Tục Quy không rõ nguyên do mở thư ra, xem được một nửa hắn liền thất thanh nói: “Chuyện này là không có khả năng!”

Trong thư ngoại trừ viết về việc Vệ Tam công tử tựa như có qua lại với thế tử Thước Vương, tất cả tình hình của các vị công từ còn lại trong Vệ gia cũng viết một ít, trong thư có viết cả tư tình không ai biết của Vệ Tứ công tử Vệ Cẩn Chi và Sầm tiểu thư từ Ngọc Kinh gả đến Vệ gia. Hơn nữa còn bởi vì cái chết của Sầm tiểu thư mà bệnh nặng một trận, triền miên giường bệnh đã lâu ngày rồi.

Ninh Tục Quy thật sự không dám tin được người như vậy sẽ sa vào tình yêu, còn vì thế mà suy sụp đau thương. Trong ấn tượng của Ninh Tục Quy, hắn là người sẽ nở nụ cười từng bước ép sát, không cho kẻ địch cơ hội xoay người, hắn không thể liên hệ nổi người trong thư với Vệ Tứ công tử kia là một người, thật sự có loại cảm giác không chân thật.

“Một người dù lợi hại đến đâu nếu như đã có điểm yếu liền không còn đáng sợ.”

Cơ Khánh Phong rũ mắt vuốt ve chậu hoa, bên miệng là nụ cười cực nhạt.

Ninh Tục Quy vốn còn muốn khuyên thêm nhưng thấy thế thì cũng nuốt lời định nói vào. Ngay cả hắn cũng không xác định được hiện giờ vị kia còn làm hắn sợ hãi như năm đó nữa hay không thì còn có thể nói được cái gì nữa. Hay là thật sự là, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân?

****

Vệ phủ ở Giang Nam xa xôi, gợn sóng vì cái chết của Ngũ thiếu phu nhân đã bình yên trở lại, đám nô tài ở Chiếu Hoa Viện bị điều đi, chỉ còn lại nha hoàn nguyên bản của nàng, Quỳnh Chi Bích Nguyệt Hoàng Oanh, còn có cả Tương Lục đều tiếp tục ở lại nơi này.

Một địa phương mà chủ tử đều đã chết hết liền chẳng có ai để ý, nếu như chết thêm một hai nha hoàn cũng không ai cảm thấy kỳ quái.

“Công tử, lần trước Tương Lục đưa thư, hôm nay người ở bên ngoài tới báo thư kia được đưa đến phủ Tam hoàng tử, giống với những gì công tử đã lường trước.”

Đông Phong sùng bái nhìn công tử nhà mình, mấy ngày nay hắn phải ở trong rừng trúc bắt rắn bị phơi đen không ít, vừa cười lên cái liền để lộ ra hàm răng trắng tinh.

Vệ Cẩn Chi nghe vậy chỉ tùy ý gật đầu nói: “Nếu nàng ta đã đưa tin ta muốn nói cho người nọ rồi, vậy nàng ta tiếp tục tồn tại khó tránh khỏi dễ xảy ra chuyện.”

“Nô tài đã hiểu.” Đông Phong vẫn cười như cũ, nhưng mà hàm răng trắng tinh kia như được mạ lên một tầng lạnh lẽo, như dã thú vậy.

Đầu Vệ Cẩn Chi cũng không nâng, viết một phương thuốc lên giấy, hắn hiếm khi cau mày, cẩn thận cân nhắc một lúc cuối cùng đặt bút xuống. Đưa phương thuốc cho Đông Phong, hắn thận trọng phân phó:

“Ngươi tự mình đi một chuyến bốc thuốc. Việc xử lý Tương Lục không cần phải vội, đi lấy thuốc trước đi.”

“Vâng, công tử.”

“Đi nhanh về nhanh, đừng trì hoãn.”

Vệ Cẩn Chi lại bỏ thêm một câu. Ngày thường hắn hay trưng bộ mặt tươi cười ít nói, một mình ở yên đọc sách thậm chí có thể nguyên cả một ngày cũng không nói câu nào, từ sau khi Sầm Lan Chỉ tới liền nói nhiều hơn không ít. Mà hôm nay lại cứ dặn mãi một chuyện như vậy là bởi vì —— Sầm Lan Chỉ bị cảm lạnh nên sinh bệnh.