Điên Khùng

Chương 29

Khi Vệ Cẩn Chi tự mình bê đồ ăn sáng cho Sầm Lan Chỉ vào cửa, nhìn thấy Quỳnh Chi với vẻ mặt dữ tợn cầm gối giáo dục phu nhân nhà mình, tuy rằng phu nhân của hắn cười hì hì bọc chăn nhảy tới nhảy lui trên giường, hoàn toàn không có tự giác mình đang bị giáo huấn, nàng giống như đang chơi rất vui vẻ.

Quay đầu nhìn trời bên ngoài, Vệ Cẩn Chi quay đầu vẻ mặt vẫn dịu dàng, hắn ho khan hai tiếng, đặt bữa sáng trong tay sang một bên. Sầm Lan Chỉ quay đầu nhìn thấy hắn, đôi mắt lập tức sáng lên, để chân trần nhảy xuống giường nhào về phía hắn. Vệ Cẩn Chi cũng không ngăn cản, ngược lại còn giang hai tay ôm chặt nàng vào lòng, duỗi tay vuốt vuốt mái tóc dài rối của nàng.

“Đã gần trưa rồi, nàng có đói không?”

“Đói!”

Nhìn hai vị tình chàng ý thϊếp không coi ai ra gì, lần đầu tiên Quỳnh Chi phát hiện, Tứ công tử đoan trang nho nhã rụt rè bảo thủ trong tưởng tượng của mình thế mà cũng giống như vậy…… dễ bị dạy hư, đây tuyệt đối là do bị tiểu thư nhà mình dạy hư. Loại cảm giác áy náy cực kỳ xin lỗi Tứ công tử bỗng dưng dâng lên là chuyện như thế nào? Một vị công tử êm đẹp đoan chính quân tử cứ như vậy mà bị tiểu thư đạp hư.

“Nếu Lan Chỉ có chuyện gì làm không đúng, xin hãy nói chuyện với nàng là được, trách đánh cũng không tốt.”

Vệ Cẩn Chi hòa ái một cách dị thường nói với Quỳnh Chi như vậy. Tiểu thư vốn chính là một người vô pháp vô thiên, hiện giờ có một người giúp đỡ nàng che chở nàng, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều. Đối với hành vi cổ vũ Sầm Lan Chỉ của Tứ công tử, Quỳnh Chi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình, cứ tiếp tục như này chắc chắn nàng ấy sẽ rất nhanh già.

“Mặt khác, chuyện ‘ Ngũ thiếu phu nhân ’ tự sát thật là do ta tự chủ trương, không liên quan đến Lan Chỉ, chọc Quỳnh Chi cô nương lo lắng tâm nóng nảy, Cẩn Chi xin được tạ lỗi ở đây.”

Vệ Cẩn Chi chân thành tha thiết, ý cười nghiền ngẫm, tính tình tốt đến mức làm người ta hoàn toàn không dậy nổi chút ý muốn trách cứ gì.

Quỳnh Chi hoàn toàn không phải đối thủ của người có sức chiến đấu quá mạnh như vậy, mãi cho đến khi nàng ấy xụ mặt làm một cây cột trong linh đường của tiểu thư nhà mình mới phản ứng lại được rằng, vốn dĩ mình đến là muốn khiển trách tiểu thư mà, thế mà kết quả dưới gương mặt tươi cười của Tứ công tử liền tha thứ cho tiểu thư một cách khó hiểu, sau đó còn bảo đảm tuyệt đối không để người ta nhìn ra được sơ hở của cái linh đường cực kỳ buồn cười này.

Quả thực rất đáng sợ, sau này nàng ấy tuyệt đối sẽ không chọc vào vị Tứ công tử kia nữa. Nói chính xác hơn thì, người có thể được tiểu thư coi trọng có thể là người bình thường được sao?

“Ngũ thiếu phu nhân cũng thật là một người đáng thương mà, người chết rồi, ngươi nhìn kìa, nghe nói nha hoàn kia là nha hoàn bên người được tín nhiệm nhất đấy, thế mà đến một giọt nước mắt cũng không rơi.”

Mỗi lần Quỳnh Chi nghe thấy mấy lời nói khẽ như thế vẫn trưng khuôn mặt như cũ đứng ở bên cạnh quan tài của ‘ Sầm Lan Chỉ ’, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Nàng ấy cũng rất muốn làm ra bộ dạng khổ sở một chút lắm chứ, cho dù không thể giống như nha đầu ngốc Bích Nguyệt kia ghé vào quan tài khóc bò dậy không nổi, thì cũng ít nhất phải như Hoàng Oanh hồng hai mắt và lau nước mắt.

Nhưng nề hà vốn dĩ kỹ thuật diễn của nàng ấy đã không quá giỏi, không thể giống như tiểu thư nhà mình nói khóc liền khóc, biểu tình trên mặt tiểu thư muốn như thế nào sẽ bày ra như thế. Lại nhớ đến lúc này tiểu thư nhà mình còn đang haha ở U Hoàng Quán đùa giỡn người trong lòng, sung sướиɠ biết bao nhiêu, làm Quỳnh Chi thật sự không ấp ủ ra được một chút cảm tình bi thương nào.

Thật sự không thể trách Quỳnh Chi khóc không được, dù sao nàng ấy cũng là người chính trực nghiêm túc ngay thẳng mạnh mẽ như vậy, để nàng ấy diễn kịch thật đúng là đã làm khó nàng ấy rồi. Cũng may bình thường Quỳnh Chi vẫn là gương mặt đờ đẫn, không ai nhìn ra được trong lòng nàng ấy nghĩ cái gì. Người khác nhìn thấy cái dạng này của nàng ấy nhiều lắm cũng chỉ là cảm thấy nàng ấy tâm địa cứng một chút, hẳn là sẽ không nghĩ đến việc tiểu thư giả chết.

Nhìn Bích Nguyệt khóc đến nỗi nước mắt nước mũi đầy mặt, cùng với Hoàng Oanh vừa phải lau nước mắt cho cả mình và Bích Nguyệt, trong lòng Quỳnh Chi cảm thấy có chút áy náy. Không phải nàng ấy không muốn nói cho nha đầu Bích Nguyệt mà là vì nha đầu này còn trắng sạch hơn cả một trang giấy trắng, bộ dáng ngây thơ không chút tâm cơ của Bích Nguyệt nhất định sẽ làm người ta nhìn ra được nếu nói sự thật cho nha đầu ấy. Dù sao đợi đến khi xong việc rồi để cho nha đầu này nhìn thấy tiểu thư lông tóc vô thương xuất hiện là có thể ngay lập tức quên luôn đau khổ lúc này, sẽ vui vẻ trở lại. Hiện giờ coi như giúp Bích Nguyệt giảm béo vậy, dạo này nha đầu ngốc này bị Hoàng Oanh đút cho ăn điểm tâm liên tục làm càng ngày càng béo hơn, rất giống một con thỏ béo mầm.

Ở một thời điểm nào đó, Quỳnh Chi thật sự rất hâm mộ phong cách nói gì làm đó tuyệt không lùi bước của tiểu thư nhà mình, mặc kệ người ta có nói như nào nàng vẫn co thể tiêu sái như mây khói thoáng qua, còn có cả tiểu nha đầu Bích Nguyệt này nữa, vô tâm vô phổi, dù đau buồn nhiều như nào đi nữa thì rất nhanh là đã có thể sau cơn mưa trời lại sáng. Ba người các nàng sống nương tựa lẫn nhau ở Sầm gia, Quỳnh Chi chính là người đảm đương vai vυ' em.

Từ khi sau khi Sầm Lan Chỉ gả vào Vệ gia vẫn luôn sống rất yên lặng giống với khi còn ở Sầm gia. Nhưng vì dung mạo của nàng quá mức xuất chúng lại còn gả cho tên ngốc Vệ Ngũ công tử, hơn nữa tên ngốc này lại còn lăn ra chết vào đúng đêm tân hôn làm nàng trở thành đề tài câu chuyện tám nhảm cho đám nô tài Vệ gia.

“Ta nghe nói Ngũ thiếu phu nhân nhảy sông tự sát là vì bị đại phu nhân giận chó đánh mèo, bị nhốt trong Chiếu Hoa Viện không cho bước ra khỏi cửa. Hơn nữa tô tài trong Chiếu Hoa Viện dù đúng là ít nhưng cũng không thể đến mức chủ tử nhảy sống cũng không phát hiện ra, đến tận sáng hôm sau mới nhìn thấy thi thể khuôn mặt trương phình, hai mắt như muốn rơi ra. Nói không chừng do chính Đại phu nhân…ngươi biết mà, Đại phu nhân yêu thương Ngũ công tử như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy là do Ngũ thiếu phu nhân khắc phu khắc chết Ngũ công tử.”

“Cũng không phải không có khả năng này, nghe nói đến cả trà tức phụ dâng cũng không uống, ngoại trừ ngày trọng tế của Ngũ công tử thì cũng chưa từng cho Ngũ thiếu phu nhân ra khỏi cửa đâu. Nha hoàn bên cạnh Ngũ thiếu phu nhân tên là Thu Thủy còn cả Phan mama kia, ta xem, cái chết của hai người này cũng có nhiều uẩn khúc lắm.”

“Đáng tiếc vị Ngũ thiếu phu nhân kia có dung mạo đẹp tuyệt trần như thế, đây chính là hồng nhan bạc mệnh như trong sách đã nói.”

Đối với vị Ngũ thiếu phu nhân xinh đẹp xuất chúng nhưng tính cách nhu nhược Sầm Lan Chỉ này, tuy bị nhận không ít lời châm chọc nhưng phần lớn các nô tài trong phủ đều lén lút nói mấy lời suy đoán như này.

Cái chết của Ngũ thiếu phu nhân lập tức bị đẩy hướng về vị Đại phu nhân lấy lương thiện dịu dàng làm người, nếu như nói sau lưng không có ai thúc đẩy, có đánh chết Vệ phu nhân cũng không tin.

Vốn dĩ đang phải uống thuốc điều dưỡng cơ thể vì bị chuyện Đại công tử làm cho tức giận công tâm, ai biết bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện chuyện của Sầm Lan Chỉ. Cho dù Vệ phu nhân khi nghe được về cái chết của Sầm Lan Chỉ rất vui mừng, nhưng mà không thể che giấu nổi tâm tình của bà ta khi nghe thấy những lời suy đoán của đám nô tài, Tuy rằng bà ta đúng là rất muốn chơi chết Sầm Lan Chỉ, nhưng mà căn bản bà ta còn chưa cả xuống tay, kết quả lại thành ra như bây giờ, Vệ phu nhân lại lên cơn tức giận hung hăng hất văng đống lớn đồ.

Hoa mama an ủi bà ta nói: “Phu nhân, việc này nói không chừng chỉ là ngoài ý muốn, lão nô sẽ lập tức đi cảnh cáo đám nô tài, mấy loại lời như này không được phép nói đến trước mặt phu nhân.”

“Cái gì mà ngoài ý muốn, ta thấy chính là có người cố ý muốn nhằm vào ta mới đúng!”

Trong mắt Vệ phu nhân đều là vẻ âm ngoan, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nói không chừng chính là con tiện nhân Bạch Bình kia hãm hại ta, ả tranh đấu với ta nhiều năm như vậy rồi, nhi tử nhi nữ đều còn xuất sắc hơn con của ta, lão đông tây kia cũng ngày càng sủng hạnh ả ta hơn. Nếu không phải ả đã sớm trốn đến biệt viện Sương Lam với lão đông tây kia, ta đã sớm thu thập lão rồi thu thập ả, làm gì còn để ả đứng ở đây mà nhảy nhót.”

“Đúng vậy, nhất định là con tiện nhân Bạch Bình kia làm, ả nhìn thấy ta đã chết mất một nhi tử rồi, cho rằng ta đang rất đau lòng khổ sở, khẳng định là ả muốn nhân cơ hội này mà chèn ép ta. Sầm thị kia chắc chắn là do ả phái người tới giét chết, vì để hắt bát nước bẩn lên người ta.”

Vệ phu nhân nói rồi liền lo tự mình xác nhận chuyện này.

Đời này của bà ta đã gây thù chuốc oán với không biết bao nhiêu người, toàn bộ đều bị bà ta đấu chết, chết hết hoặc đã điên hết rồi chỉ còn lại duy nhất Bạch Bình di nương vẫn còn sống tốt, không chỉ đi theo Vệ lão gia cư trú ở biệt viện trở thành nữ chủ nhân chỉ đứng sau mình Vệ phu nhân, còn có thể nuôi lớn được Vệ Nhị công tử và Tam công tử, cùng với một nữ nhi là Tam tiểu thư.

Năm đó Vệ phu nhân đấu với Bạch Bình di nương đến vô cùng lợi hại, Nhị công tử biến thành cái bao cỏ chơi bời nhậu nhẹt chơi gái như ngày hôm nay đều là do Vệ phu nhân cố ý, loại người này ở đại gia tộc nào cũng đều rất thường thấy.

Có thể đấu lâu như vậy với Vệ phu nhân, Bạch Bình di nương cũng là một kẻ tàn nhẫn, vì để làm Vệ phu nhân tê mỏi, để Tam công tử thành tài mà Bạch Bình di nương thật sự đã hy sinh từ bỏ Nhị công tử. Cuối cùng mới đổi được cho Tam công tử thành tài, hơn nữa còn dựa vào Tam công tử mà còn đứng vững gót chân ở Vệ gia, lại còn có thêm một nữ nhi thông minh giúp đỡ để mượn sức Vệ lão gia mới có được địa vị ngày hôm nay.

Bạch Bình di nương chính là cái gai trong lòng Vệ phu nhân, không nhổ không bao giờ bà ta cảm thấy thoải mái, cùng với cái tên lẽ ra sớm phải chết lại mãi vẫn chưa chết là Vệ Cẩn Chi, hiện giờ thi thoảng lượn lờ trước mặt bà ta như một con cá lọt lướt vậy, đều là những thứ khiến Vệ phu nhân nhìn không thuận mắt.

Bà ta nhận định, dù sự thật không phải như vậy thì cũng chính là như thế. Vệ phu nhân hừ nói:

“Lần trước đã thu mua Liên mama làm hỏng chuyện tốt của ta, lần này lại còn có ý đồ giá họa cho ta, ta tuyệt đói sẽ không bỏ qua cho ả. Chẳng lẽ ả còn thật sự cho rằng ta hết cách đối phó với ả đúng không, dám duỗi tay tới địa bàn của ta, xem ra ngày tháng trôi qua của ả đã an nhàn lâu quá rồi.”

Hoa mama nghe được phân phó của Vệ phu nhân cười đáp một tiếng dạ.

Từ sau khi Liên mama bị điều tra ra, bị Bạch Bình di nương thu mua dùng thuốc giả, Vệ phu nhân liền gϊếŧ người diệt khẩu - Liên ma ma, người nhà của Liên mama cũng bị bà ta tống cổ hết đến một thon trang xa xổi, Hoa mama liền trở thành lão mama tâm phúc duy nhất bên người Vệ phu nhân.

Vệ phu nhân có lòng nghi ngờ cực mạnh lại nhẫn tâm, đối với lão mama hầu hạ mình đã lâu cũng chẳng nhớ tình cũ, vốn dĩ đi theo bà ta tới Vệ gia có bốn mama, nhưng hiện giờ cũng chỉ còn lại một mình Hoa mama.

Trong mắt Vệ phu nhân, chỉ có nô tài đắc dụng và vô dụng, chỉ giống như một món đồ, dùng cũ dùng hỏng rồi bà ta liền có thể đổi.

Rũ mắt ra khỏi Phương Tư Viện của Vệ phu nhân, trong mắt Hoa mama lộ ra vẻ châm chọc. Vệ phu nhân tự cho là đúng, bọ ngựa bắt ve lại không biết phía sau còn có một con chim hoàng tước đang nhìn chằm chằm bọ ngựa. Kết quả của việc tự cho là đúng sẽ bị người nắm trong tay, Liên mama trung thành với bà ta lại bị bà ta gϊếŧ chết, Vệ phu nhân đã tự mình chặt đứt một cánh tay.

Hoa mama đến phòng bếp như thường lệ đến xem canh dưỡng nhan của Vệ phu nhân, sau đó thừa dịp nhận hộp đồ ăn đã nhét một tờ giấy vào tay nô tỳ đưa đồ. Có hộp đồ ăn che giấu cho nên không nhìn ra được sự khác thường nào giữa hai người.

Hộp điểm tâm nô tỳ đưa tới U Hoàng Quán là một hộp có ngăn kép, tờ giấy được Hoa mama nhét kia ở bên trong đó.

Vệ Cẩn Chi cũng không tránh mặt Sầm Lan Chỉ, cứ thế lấy tờ giấy đó mà mở ra. Nội dung bên trong là đã làm cho Vệ phu nhân bất mãn với Bạch Bình di nương, rất nhanh sẽ có hành động.

Hắn xem xong cũng chẳng tỏ vẻ gì, cứ thế đưa cho Nam Phong ở bên cạnh để tiêu hủy, sau dó cầm một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng Sầm Lan Chỉ,

“Loại điểm tâm này có hương vị không tồi, là ta thích, Lan Chỉ nếm thử không?”