Trạng thái hiện tại của ông ấy mà đi tiếp khách, rõ ràng là một vụ làm ăn mạo hiểm, nhưng khoang xe chật ních không phải là mơ.
Không hổ là tài xế xe tang...
Ông Trương hiển nhiên cũng phát hiện ông Vương uống say.
“Ông Vương này," Ông chủ xanh mặt nói thầm: "Chờ đến khi rời khỏi quỷ vực, tôi sẽ sa thải lão.”
Bà hỉ dắt tân nương tử thuộc về mình đi về phía nhà lớn, nhân loại vây xem nhao nhao lui về phía sau. Bạch Thanh thấy ông chủ Trương kéo ông Vương say khướt đã sắp dán cùng một chỗ với sư tử đá ở cửa, đưa tay kéo ông một cái.
Ông chủ Trương: "Sao vậy?”
Bạch Thanh chỉ vào lụa đỏ trên người sư tử đá rồi nói: "Cẩn thận một chút.”
Sa Tư Tư hỏi: "Cái này có gì đáng chú ý sao?”
“Ngày đại hỷ, gặp phải màu đỏ là điềm xấu.”
Sa Tư Tư: “???”
Một chậu đá toả ra khí lạnh đặt ở cửa nhà lớn, năm tân nương đi qua theo thứ tự.
Người giấy đọc: "Tân nương cất bước nhảy pháo hoa, chân thành bước vào nhà, ăn no cả ngày không đói bụng, hạnh phúc nối từ trái tim đến trái tim.”
Nhân loại nghe hiểu hàm nghĩa đằng sau, mặt tái mét.
Tân nương bước qua thước đo tiêu chuẩn bình thường, đi vào nhà lớn. Mỗi một bước đi, đều làm cho người ta kinh hồn bạt vía. Thân thể mảnh khảnh của các cô làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị, như thể một giây sau sẽ bị bẻ gãy, khăn voan lắc lư kia lại càng lung lay như sắp đổ, cô dâu quỷ làm cho lòng người nghi ngờ bị bao bọc trong áo cưới tựa như lúc nào cũng có thể mất khống chế, nhào về phía đám người.
Ánh mắt Bạch Thanh dừng ở trên chậu đá.
Trong tập tục kết hôn của một số địa phương có hạng mục nhảy qua chậu than, cũng là vì may mắn.
Nhảy qua chậu nước đá chắc chắn là không có.
Cái chậu nước đá này hiển nhiên là vật thay thế cho chậu than.
Sao không dùng chậu than?
Quỷ sợ lửa sao?
Người giấy cao giọng nói: "Tiệc mừng đã chuẩn bị đầy đủ, mời khách khứa ngồi xuống.”
Chẳng biết từ lúc nào, trong sân đình rộng rãi đã bày đầy bàn tròn. Người giấy ở bên trong nhà lớn đã sớm ngồi xuống, hơn một trăm người im lặng không có phát ra một chút âm thanh nào. Làm tang lễ cũng không có không khí tĩnh mịch như thế, làm cho lòng người sợ hãi.
Người giấy dẫn đường cho cô dâu tự động đi vào, im hơi lặng tiếng ngồi xuống.
Cho đến nay, người duy nhất có thể mở miệng nói chuyện đã xua đuổi nhân loại vào bàn ăn, và một người hỏi, "Khi nào chúng tôi có thể rời đi?"
Người giấy nói: "Ăn xong tiệc rượu, khách quý nào muốn ở lại nghe kịch thì có thể dời bước theo tôi, khách quý có việc cần về nhà xin cứ tự nhiên.”
Một số người chấp nhận lý do thoái thác của người giấy, được sắp xếp ngồi xuống.
Dù sao trước mắt còn chưa có ai xảy ra chuyện, trong lòng rất nhiều người đều ôm ý nghĩ giống nhau: Có lẽ tham gia hôn lễ xong, sẽ không có việc gì đâu.