Sa Tư Tư hỏi: "Thật sự phải ngồi xuống sao?”
Cố Tùng Văn nói: "Tôi cảm thấy nghe lời ông ta thì tốt hơn... Nếu không thuận theo, lỡ như chọc giận người giấy, chắc chắn sẽ rất phiền phức.”
“Cậu nói có lý," Sa Tư Tư nhìn về phía Bạch Thanh: "Thanh Thanh, cô cảm thấy thế nào?”
Bạch Thanh không nhớ rõ mình quen vị đại tiểu thư này từ lúc nào, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi cảm thấy tốt nhất đừng để ý tới ông ta.”
Cố Tùng Văn thở dài một tiếng nói: "Thanh Thanh, cậu không nên cáu kỉnh cố ý làm trái ý tôi. Con gái thể hiện mình ở trước mặt người mình thích không sai, nhưng quá mức sẽ không đáng yêu. Bây giờ nói hươu nói vượn sẽ hại chết mọi người.”
Con hàng này là muốn thông qua việc chèn ép người khác để nâng cao bản thân sao.
Bạch Thanh cũng thuận theo, "Ồ" một tiếng.
Cố Tùng Văn thừa thắng xông lên: "Cậu cũng nên có lý do không để ý tới ông ta chứ?”
Bạch Thanh thản nhiên nói: "Một người giấy nhìn cậu tựa như đang nhìn một khối thịt mỡ, chờ bưng cậu lên bàn tiệc, cậu nghe theo lời của ông ta, chẳng lẽ là muốn tự mình biến thành một đĩa đồ ăn, trực tiếp chui vào trong miệng quỷ sao?"
Cố Tùng Văn nói: "Ngụy biện.”
Bạch Thanh đá một cước trúng đầu gối Cố Tùng Văn, hai tay ấn một cái, lập tức đè chặt cậu ta ở trên ghế.
Tính cách của cô và nguyên chủ vẫn có khác biệt rất lớn, cô không quen nhẫn nại, có thù thì bình thường sẽ báo ngay tại hiện trường.
“Nếu cảm thấy lời tôi nói là ngụy biện, cậu tự mình nghiệm chứng sự thật một chút đi.”
Cố Tùng Văn lập tức muốn đứng lên, trong lòng thật ra muốn hơn thua với Bạch Thanh. Nhưng cậu ta lập tức phát hiện, bản thân mình căn bản không đứng dậy nổi, thân thể và ghế giống như đã hợp hai làm một, hoàn toàn dính cùng một chỗ.
Mặt cậu ta trắng bệch, chỉ vào Bạch Thanh nói: "Cậu cậu cậu…”
“Không cần cảm ơn. Cậu thật ghê tởm, tôi sẽ không chúc cậu may mắn. Lời chúc trái lương tâm chắc chắn không có tác dụng gì.”
Động tĩnh bên này đưa tới sự chú ý của người giấy, hắn bay tới bên người Bạch Thanh, âm u hỏi: "Tại sao khách quý lại không ngồi xuống?"
Bạch Thanh đối diện với khuôn mặt giấy được phóng to của nó, biểu cảm không có bất kỳ thay đổi nào, hỏi ngược lại: "Tại sao tân nương lại trực tiếp rời đi. Không bái đường sao?"
Người giấy: "...”
Một chín một mười!
Thật sự cho rằng là kết hôn sao? Còn phải diễn trọn bộ cho mấy người.
Người giấy trầm mặc hai giây, lại nói: "Khách quý sao không ngồi xuống?”
Bạch Thanh nói: "Tôi không ăn tiệc nữa. Tôi muốn đi thăm cô dâu.”
Người giấy ra vẻ nguy hiểm nói: "Khách quý, chạy loạn không theo quy củ rất dễ xảy ra chuyện.”
Bạch Thanh: "Tôi không có chạy loạn, nơi này của mấy người không có tập tục náo động phòng sao?"
Người giấy: "... Hả?
Chết tiệt, chạm đến điểm mù tri thức rồi.
Nháo hỉ nháo hỉ, càng nháo càng hỉ. Buổi tối của ngày đón dâu, mọi người tụ tại phòng tân hôn, chúc mừng đôi phu thê. Đây là việc nên làm, yên tâm, tôi sẽ không khiến cho đôi phu thê cảm thấy xấu hổ — tôi biết giữ chừng mực.”