Bên kia có bốn vệ sĩ.
Cố Tùng Văn rất nhanh đã biết cô gái xinh đẹp tên là Sa Tư Tư, tốt nghiệp đại học chưa được mấy năm. Chà, bề ngoài mềm mại hơn so với tuổi thật, tinh khiết và đẹp đẽ.
Đi tới gần đường Vĩnh Lâm là vì làm việc.
Cố Tùng Văn lại nói ra nguyên nhân mình đến nhà tang lễ hẻo lánh — dì họ xa qua đời, tuy là thân thích nghèo nhưng tham dự phúng viếng một chút vẫn là điều nên làm, nếu không sẽ bị nói xấu. Vận may không tốt, gặp phải quỷ vực giáng lâm. Cậu ta tường trình tất cả tình huống trong nhà từ trước đến nay một lần, cuối cùng ngay cả danh tính cha mẹ cũng nói.
Lực chú ý của Bạch Thanh gần như đều đặt trên mấy chiếc kiệu hoa xuất hiện liên tiếp, trước hết mấy người giấy rời khỏi nhà lớn lại hô to một lần nữa: "Phu nhân đến rồi!"
Lại tới nữa!
Lại thêm nữa!
Cuối cùng năm chiếc kiệu hoa xếp thành một hàng, mọi người đứng thẳng tắp, bất động.
Một chút lực chú ý còn lại, Bạch Thanh đặt ở trên người một nam một nữ đang "nói chuyện phiếm".
Trình độ xã giao của Sa Tư Tư rõ ràng cao hơn cô... Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Sa Tư Tư hình như có ý hướng đề tài về phía cô?
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, người đầu tiên rời khỏi nhà lớn lại có động tác. Hắn đi một vòng quanh năm chiếc kiệu hoa, tựa như là đang đếm. Xác định tân nương đến đông đủ, mới đi tới trước kiệu hoa đầu tiên nói: "Mời phu nhân xuống kiệu.”
Các bà hỉ bay tới trước kiệu hoa, vén rèm kiệu lên.
Tân nương mặc áo cưới màu đỏ trong kiệu hoa cuối cùng cũng lộ ra hình dáng — khăn voan không có vén lên, chắc chắn là không nhìn thấy mặt.
Những cô dâu này có phải quá gầy hay không?
Áo cưới của các cô dâu rõ ràng không rộng rãi, lại trống rỗng.
Bạch Thanh quay đầu nhìn lại, người đang nói chuyện là một người đàn ông trung niên. Có chút quen mắt, cô nhìn về phía ông chủ Trương.
Ông Trương giới thiệu: "Đây là ông Vương, tài xế xe tang.”
Trách không được lại nhìn quen mắt, lần đầu tiên lúc Bạch Thanh đến đường Vĩnh Lâm xem phòng, từng liếc thấy ông ấy xuyên qua cửa sổ xe, chẳng qua hai người chưa từng chính thức gặp mặt.
Người giấy hô: "Mời phu nhân xuống kiệu.”
Các tân nương lần lượt xuống kiệu.
Ông Vương mở to hai mắt mê ly nói: "Nhà này thật lợi hại. Một hơi cưới năm người vợ, còn cưới vào cửa cùng một ngày, lo liệu được hết sao? Sau này tranh giành tình nhân, kiểu gì chẳng không cãi nhau ầm ĩ. Trong nhà tôi chỉ có một người còn không giải quyết được.” Ông Vương vừa nói vừa nấc cụt.
Bạch Thanh ngửi thấy một mùi rượu nồng đậm.
Trước khi tiến vào quỷ vực hiển nhiên ông Vương đã uống không ít, men say cũng quá sức, tuyệt đối là uống một bữa lớn.
Chờ một chút, thời gian tiến vào quỷ vực là hơn chín giờ sáng phải không? Sáng sớm uống rượu??? Hay là hôm qua uống cả đêm? Bạch Thanh không biết loại nào đáng sợ hơn! Lại nói, hôm nay ông Vương hẳn là không nghỉ ngơi, nếu không sẽ không ở nhà tang lễ vào giờ này.