Edit: Hạ Hà Truy Nguyệt
Mộ Tử Mặc kết thúc một đợt huấn luyện di chuyển, thời điểm đang ngồi trên ghế từng ngụm từng ngụm thở phì phò, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái khăn lông sạch sẽ.
Cậu cầm khăn lông xoa xoa mặt, đang chuẩn bị cùng Trần Ninh Nhạc nói vài câu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt soái khí đến thiên nộ nhân oán của Lâm Tần, tin không khỏi đập lỡ một nhịp.
Lâm Tần nhìn Mộ Tử Mặc biểu tình sợ hãi như con thỏ nhỏ, nhịn không được cười.
“Dọa đến cậu?”
Mộ Tử Mặc lập tức dùng sức lắc đầu.
Lâm Tần cảm thấy tay có chút ngứa, có chút muốn ở trên mái tóc mướt mồ hôi của Mộ Tử Mặc xoa xoa mấy cái.
“Cái kia…., cậu cũng biết, tôi tới nơi này vì muốn nghiên cứu tâm lý của nhân vật. Cậu có để ý tôi chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cậu, giúp tôi trả lời mấy vấn đề không?
Mộ Tử Mặc lập tức dùng sức gật đầu.
Lâm Tần tay càng ngứa.
“Khụ…” Lâm Tần tầm mắt bị ngăn lại.
Hắn ngẩng đầu, lập tức đối diện khuôn mặt than của đứa nhỏ nào đó đang không ngừng ho khan, lập tức vô ngữ.
“Xin hỏi có việc?” Lâm Tần tổng cảm thấy con trai của dì Tiền giống như đối với chính mình có địch ý mơ hồ, đây là ảo giác sao?
“Anh trai rất mệt.” Trần Ninh Nhạc vẻ mặt không tán đồng.
“Anh có thể!” Hiển nhiên Mộ Tử Mặc không phát hiện em trai mình tâm tư lương khổ, muốn đem cậu cùng tên “biếи ŧɦái” cách ly. Cậu vừa lên tiếng liền khiến Trần Ninh Nhạc không xuống được đài, “Ngày thường thời gian nghỉ ngơi em cũng cùng Ninh Nhạc nói chuyện phiếm. Cho nên Lâm… Lâm tiên sinh có cái gì muốn hỏi cứ việc hỏi.”
“Phốc, tôi chỉ so với cậu lớn hơn 5 tuổi, gọi tiên sinh thật kỳ quái, liền kêu Lâm ca là được.” Lâm Tần cười nói, “Nếu như có câu hỏi nào không thích hợp, Tiểu Mặc không cần để ý, cứ nói thẳng. Tôi sẽ tận lực tôn trọng tâm tình của cậu.”
Mộ Tử Mặc lại bắt đầu gật đầu như gà con mổ thóc.
Lâm Tần rốt cuộc không nhịn được cái tay ngứa của mình, ở phía sau ót Mộ Tử Mặc xoa nhẹ hai cái.
Ân, tuy có chút ướt, nhưng sợi tóc mềm mại, đỉnh đầu làn da ấm áp, vuốt thực thoải mái.
Thời điểm tay Lâm Tần bao trùm trên đầu Mộ Tử Mặc, Mộ Tử Mặc đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cả người giống như chìm trong thau tắm nước nóng, “Phanh” một tiếng, khuôn mặt hoàn toàn đỏ lên, hơi nước từ đầu xông ra ngoài.
Tư thái này quá mức khoa trương, Lâm Tần không khỏi bật cười.
Xem ra Tiểu Mặc thật sự là fans nhỏ của hắn. Này có tính không là lần đầu tiên hắn cùng fans lén tiếp xúc thân mật? Bị người như vậy thích, cảm giác thật sự thực không tồi nha.
“Anh…” Trần Ninh Nhạc sau lưng mây đen từng đợt từng đợt xông ra.
“A, Tiểu Trần, lại đây một chút, tôi có việc tìm cậu.” Ellen thấy Trần Ninh Nhạc tựa hồ không muốn Lâm Tần cùng Mộ Tử Mặc nói chuyện, vội vàng đánh chủ ý về phía bạn nhỏ, đem Trần Ninh Nhạc lôi đi, lưu lại Lâm Tần cùng Mộ Tử Mặc ở lại một chỗ.
Tất nhiên, bên cạnh vẫn còn vài vị hộ sĩ. Bất quá hộ sĩ các vị tỷ tỷ đều trầm mặc giống như phông nền, có hay không có cũng không khác nhau mấy.
Trần Ninh Nhạc đi rồi, Lâm Tần tự nhiên mà tiếp nhận công việc thường ngày của cậu ta, cấp Mộ Tử Mặc bưng trà đưa nước, làm Mộ Tử Mặc càng thêm khẩn trương hơn.
┭┮﹏┭┮ Hành vi của cậu hiện tại có phải hay không sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với nam thần, cậu còn muốn làm bạn tốt với nam thần đâu.
Lâm Tần ngày thường đối với người khác đương nhiên sẽ không ân cần như vậy, có thể nói người này ôn hòa đều đặt ở ngoài mặt, trong xương cốt lại cực kỳ kiêu ngạo.
Những người có tài hoa hầu như đều sẽ như thế, huống chi Lâm Tần không phải chỉ dừng lại ở “có điểm” trình độ.
Lâm Tần đối với Mộ Tử Mặc như vậy, chủ yếu là vì đối với Mộ Tử Mặc tuổi nhỏ liền có thể kiên cường như vậy đưa ra một loại khẳng định. Tuy nói hai mươi tuổi so với mười lăm tuổi chỉ chênh lệch năm tuổi, nhưng người đã ra xã hội lăn lộn tổng hội sẽ so với người chưa ra ngoài xã hội có nhiều kinh nghiệm hơn, cho nên sẽ coi người kia trở thành vãn bối.
Lại nói, Nhạc Lạc Thần cùng nhà hắn cũng có chút quan hệ, coi như là đang chiếu cố tiểu bối mà thôi.
Ân, Lâm Tần bối phận tương đối cao, nếu Nhạc Lạc Thần còn sống, thật đúng là xem như Mộ Tử Mặc trưởng bối.(?)
“Đau không?” Lâm Tần trước tiên hỏi vấn đề đơn giản nhất.
Mộ Tử Mặc gật đầu: “Thói quen liền dễ chịu hơn nhiều.”
“Ban đầu rất khó chịu đi?”
“Vâng.”
“Cậu làm thế nào chịu đựng đến bây giờ?”
“So với từ nay về sau không thể đứng lên, chút đau đớn này cũng không là cái gì.” Mộ Tử Mặc cười nói, “Huống chi cũng không phải không thể chịu đựng những đau đớn này.”
Lâm Tần lại lần nữa từ trong mắt Mộ Tử Mặc thấy được quang mang hy vọng.
Hắn không khỏi nghĩ, chính mình vai diễn là ngoài ý muốn bị trọng thương vận động viên, có phải hay không cũng có suy nghĩ như thế.
Cũng không phải bởi vì sợ hãi không thể đứng lên mà chịu đựng huấn luyện đau đớn, mà là vững chắc tin tưởng chỉ cần nỗ lực, liền nhất định sẽ có thể đứng lên, mới như thế nỗ lực.
Giữa bởi vì tuyệt vọng mà nỗ lực và bởi vì hy vọng mà nỗ lực, đến tột cùng có cái gì bất đồng?
Lâm Tần một bên suy tư, một bên tiếp tục hỏi: “Huấn luyện khang phục khô khan sao?”
“Đương nhiên.” Mộ Tử Mặc gãi gãi đầu, cậu thật muốn điểm tô hình tượng chính mình cho đẹp mắt một chút, nhưng nam thần đang muốn nghiền ngẫm tâm lý nhân vật đi? Vẫn là tình hình thực tế trả lời mới tốt, bằng không nếu làm chậm trễ nam thần nghiền ngẫm nhân vật, cậu sẽ hối hận đến chết.
Cậu nhớ rõ kiếp trước, Lâm Tần cũng diễn qua một bộ điện ảnh như vậy, thực thành công, cũng vì vậy mà Lâm Tần có thêm vô số người ủng hộ.
Cũng nhờ bộ điện ảnh này, kỹ thuật diễn của Lâm Tần ở quốc nội bước đầu được tán thành, thoát khỏi danh xưng “Thần tượng” và “bình hoa”.
Khi đó Lâm Tần hẳn là cũng đã nghiêm túc tìm hiểu cùng quan sát những bệnh nhân cần phục hồi chức năng thân thể, sau đó phân tích tâm lý nhân vật đi? Lâm Tần vẫn luôn nghiêm túc và chuyên nghiệp như vậy.
Tuy rằng không biết việc cậu trọng sinh có gây ra hiệu ứng cánh bướm không, nhưng hiện tại chính mình đang cùng Lâm Tần nói chuyện phiếm. Mộ Tử Mặc tuyệt đối không hy vọng bởi vì thay đổi là chính mình, liền đối với hình tượng nhân vật mà Lâm Tần đắp nặn sinh ra ảnh hưởng.
Cho dù là bộ điện ảnh khiến công ty Lâm Tần suýt chút nữa phá sản ở kiếp trước kia, nhân vật Lâm Tần đóng cũng không hề rớt dây xích, vẫn là hình tượng mà Mộ Tử Mặc thích.
Cho nên Mộ Tử Mặc thực nghiêm túc tự hỏi chính mình rốt cuộc có trạng thái tâm lí gì, tình huống thân thể của chính mình lại là như thế nào, sau đó đúng sự thật nói cho Lâm Tần, hy vọng có thể đối Lâm Tần có trợ giúp.
“Có thời điểm nào muốn từ bỏ sao?” Lâm Tần dừng một chút, thật cẩn thận hỏi.
Mộ Tử Mặc lắc đầu: “Tuy rằng thực khô khan, thực nhàm chán, cũng … rất đau, nhưng chưa từng có ý nghĩ từ bỏ.”
“Bởi vì từ bỏ có nghĩa là sẽ không thể đứng lên.” Mộ Tử Mặc xoa xoa mặt, ngượng ngùng cười nói.
“Chỉ cần có thể kiên trì, vậy thì nhất định có thể kiên trì.”
“Tiền… Dì Tiền đã tốn nhiều tiền như vậy, đã giúp tôi tìm được hoàn cảnh khang phục tốt nhất. Ninh Nhạc còn tạm nghỉ học để ở bên cạnh tôi, sợ tôi ở dị quốc tha hương sẽ vì cô đơn mà khổ sở.” Mộ Tử Mặc nghĩ nghĩ, sửa sang lại suy nghĩ chính mình, “Liền tính vì họ trả giá, tôi cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
“Ân,… Hoặc là nói, bọn họ đều tin tưởng tôi có thể đứng lên, tôi phải càng tin tưởng vào chính mình. Nếu tin tưởng sẽ có thể đứng lên, liền sẽ không từ bỏ.”
Mộ Tử Mặc lại gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cái kia,... Xin lỗi, nói có chút không rõ lắm.”
“Không sao, tôi có thể hiểu được.” Lâm Tần vội vàng xua tay, nói giỡn nói, “Cậu không cần đối với tôi khách khí như vậy, tôi cũng chỉ là một tiểu minh tinh mới xuất đạo không lâu, cậu không cần có áp lực quá lớn.”
Mộ Tử Mặc thực nghiêm túc nói: “Lâm ca,… Về sau nhất định sẽ thực thành công, so với những người khác đều thành công.”
Ảnh đế danh hiệu này cũng không phải tùy tiện cái nào đại minh tinh cũng có thể lấy tới nha.
Lâm Tần đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng. Tuy rằng hắn thực tự tin, cũng đã nhận được lời khen từ vô số người, nhưng bị cậu nhóc này nói trắng ra, hơn nữa ngữ khí lại nghiêm túc như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ thẹn thùng đi. Đại khái là bởi vì lời này quá mức lời thề son sắt, giống như không phải là hy vọng hoặc mong đợi, mà đang nói một việc nhất định sẽ phát sinh?
Áp lực giống như có chút lớn nha.
“Về sau là về sau, hiện tại không phải.” Ngữ khí Lâm Tần không khỏi ôn hòa một ít: “Tiểu Mặc về sau cũng sẽ thực thành công."
Biểu tình Mộ Tử Mặc có chút hoảng hốt, cậu tựa hồ xuyên qua thời không, tới thời điểm khi hai người gặp nhau trong chuyến du lịch kia, người đàn ông có khuôn mặt thành thục hơn hiện tại một chút cũng từng nói qua những lời này.
Dưới tình huống đối với người hắn không hiểu rõ, chỉ dựa vào việc kết bạn du lịch cùng nhau một thời gian ngắn, liền nói ra như vậy.
“Tôi, tôi sẽ nỗ lực.” Mộ Tử Mặc cúi đầu.
Cậu rốt cuộc không trả lời ra được. Khi đó cậu tựa hồ cũng chỉ vui đùa lừa gạt qua đi, nguyên nhân là chính mình khi đó đã thành công, vẫn là chính mình quá mức tự ti.
Nhưng cho dù là lúc ấy, cậu cũng muốn nghiêm túc trả lời.
Tôi sẽ nỗ lực.
Nỗ lực trở thành một người thành công.
Lâm Tần nhịn không được lại xoa đầu Mộ Tử Mặc. Không biết vì cái gì, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, thế nhưng lại cảm thấy cùng đứa trẻ này rất hợp duyên.
Quả nhiên vẫn là nhìn đứa nhỏ này lạc quan cùng nỗ lực, còn là một người hiểu được biết cảm ơn, đã chịu xúc động quá lớn đi?
Như vậy đứa nhỏ,… không, vô luận là đứa nhỏ, vẫn là người trưởng thành, đều rất hiếm thấy.
“Vậy cậu,… Khi phát sinh loại sự tình này, có phải hay không,… khụ…” Lâm Tần đột nhiên cảm thấy chính mình không thể hỏi nổi nữa. Loại việc chọc vào vết sẹo người khác này, thật sự không thể nói ra.
“Có hay không oán hận sao?” Mộ Tử Mặc lại cảm thấy không sao cả, dù sao không phải lần đầu tiên trải qua. Cậu cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, thẳng đem Lâm Tân xấu hổ đang muốn xin lỗi, mới nói, “Chân tôi xảy ra chuyện,… là do tài xế say rượu lái xe vượt đèn đỏ…”
“Nhưng là thời điểm thấy xe sắp đυ.ng phải xe tải, tài xế đã đánh tay lái, đem chính mình đưa đến dưới bánh xe,… bằng không,… bằng không người chết nên là người đang ngồi ở ghế phó lái là tôi.
Mộ Tử Mặc ngẩng đầu, nỗ lực lộ ra một nụ cười: “Tôi xác thật đã từng oán hận tài xế vì sao uống rượu còn lái xe, nhưng tôi cũng cảm kích tài xế đã hy sinh để lưu lại tôi. Trong thời khắc sống chết, không phải ai cũng có thể đem sinh mệnh cùng hy vọng ký thác cho người khác.”
“Tôi cũng từng oán hận tài xế xe tải vì sao không kịp thời phanh lại,… nhưng là từ máy theo dõi hành trình tôi mới biết, bởi vì muốn tránh xe của tôi, tài xế xe tải đã đánh tay lái đâm vào rào chắn, sau đó xe cũng bị nổ mạnh.”
“Nghe nói gia cảnh của tài xế xe tải không tốt, hơn nữa hắn kỳ thật không hề vi phạm quy định giao thông,… Nhưng đưa tôi đến bệnh viện, cũng trả viện phí. Cũng vì được cứu chữa kịp thời, tôi mới có thể có khả năng tiếp tục trị liệu, có hy vọng khỏi hẳn.”
“Cho nên tôi cũng thực cảm kích hắn.”
“Còn có… Các bác sĩ đã tận tâm chữa trị cho tôi, dì Tiền không tiếc số tiền lớn mời bác sĩ tốt chữa trị, Ninh Nhạc vẫn luôn ở bên làm bạn cổ vũ tôi,…”
“Cảm kích quá nhiều, oán hận đã tiêu tán không còn.” Mộ Tử Mặc cúi đầu, chính mình được hệ thống hỗ trợ, trạng thái khôi phục cũng không tồi.
Đúng rồi, còn phải cảm tạ vị kia người que diêm, tuy rằng đặc biệt khắc nghiệt bất cận nhân tình, nhưng như cũ săn sóc tỉ mỉ hỗ trợ cậu.
“Cho nên tôi cần thiết đứng lên. Nếu không, tôi chẳng phải là đã cô phụ những trợ giúp mà người khác dành cho mình sao?”
“Cho nên, nói oán hận,… khẳng định là có, nhưng trong mắt tôi, thế giới này có càng nhiều tốt đẹp.”
“Oán hận liền không tính cái gì.”
Lâm Tần nhìn biểu tình nghiêm túc của Mộ Tử Mặc, cùng trong mắt quang huy lập lòe.
Hắn cảm thấy chính mình không nghĩ sai, đôi mắt của Mộ Tử Mặc xác thật biết nói. Nó không những kể ra thế giới này có bao nhiêu tốt đẹp, mà nó còn biểu hiển vô số cảm kích cùng hy vọng của chủ nhân.