Edit: Hạ Hà Truy Nguyệt
“Anh, anh có phải hay không rất kích động.” Trần Ninh Nhạc chua chua nói.
Mộ Tử Mặc vội vàng quay đầu, nhìn Trần Ninh Nhạc nói: “Có sao? Không thể nào?”
“Có nha.” Trần Ninh Nhạc thực khẳng định nói, “Anh đã không tự chủ được mà cười rất nhiều lần.”
Mộ Tử Mặc sờ sờ khóe miệng, hình như thật sự có cong lên một chút. Cậu vịt chết cái mỏ vẫn cứng mà nói: “Mới không có, có thể là do thời tiết hôm nay rất đẹp đi.”
Trần Ninh Nhạc hướng ngoài cửa sổ xem qua, sau đó dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn anh trai nhà mình.
Mộ Tử Mặc theo tầm mắt của Trần Ninh Nhạc nhìn qua, liền thấy bầu trời ngoài cửa sổ mây đen giăng đầy.
Cậu ho khan một tiếng: “Thời tiết này tương đối mát mẻ.”
Ellen nhịn không được cười: “Không nghĩ tới Tần còn có một cái tiểu fans.”
Mộ Tử Mặc vội xua tay: “Thật sự không phải.”
“Ân…” Điện thoại đột nhiên reo lên, “Hello? Đã tới cửa rồi sao? Tôi lập tức ra tới đón cậu.” Ellen ngắt điện thoại, đối với Mộ Tử Mặc xua xua tay: “Tôi đi đón thần tượng của cậu, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”
“Anh ấy thật sự không phải thần tượng của tôi.” Mộ Tử Mặc vội cãi lại. Thật sự không phải là thần tượng nha! Đừng nói đến như vậy ghê tởm! Cậu chỉ là đem hắn trở thành bằng hữu đã từng bỏ lỡ, cho nên có chút khẩn trương mà thôi!
Mộ Tử Mặc thực buồn bực, tiếng lòng của cậu không ai có thể nghe thấy nha.
Trần Ninh Nhạc cũng nhịn không được mà hướng cửa nhòm ngó, muốn nhìn một chút minh tinh mà anh trai hâm mộ rốt cuộc có cái gì đặc biệt.
Sau đó Trần Ninh Nhạc lộ ra biểu tình thảm không nỡ nhìn =_=.
….Nếu cậu bé nhớ không lầm, Lâm Tần là đàn ông đi?
Nữ nhân tóc dài cuộn sóng, mang mắt kính, ngực lớn eo nhỏ cao gầy này rốt cuộc là ai nha?
“Hello, các tiểu bảo bối ~~” Nữ nhân tháo xuống kính, lộ ra một khuôn mặt trang điểm đậm, đối với hai cái tiểu tử trong phòng vứt ra một cái hôn gió.
Trần Ninh Nhạc hóa đá. Cậu ta kẽo kẹt kẽo kẹt quay đầu, chuyển hướng về phía anh trai của mình, phát hiện Mộ Tử Mặc một chút kinh ngạc đều không có, ngược lại có chút… có chút kích động?
Thẩm mỹ của anh trai tuyệt đối là hỏng rồi đi!
……
Thẩm mỹ của Mộ Tử Mặc đương nhiên không hỏng mất, kiếp trước đơn phương chú ý đến Lâm Tần lâu như vậy, cậu tự nhiên là biết để tránh thoát khỏi đội paparazzi, Lâm Tần có một diệu chiêu chính là giả nữ. Hơn nữa kỹ xảo biến thanh của hắn thật sự cao siêu, liền tính sau đó đội paparazzi hỏi thăm được tin tức này từ “bạn tốt” của Lâm Tần, họ cũng không cách nào tìm được nữ nhân nào gọi là “Lâm Tần”.
Mà vị “bạn tốt” sau khi bán tin tức đó cho truyền thông cũng không dám bán bất cứ tin tức nào cho truyền thông nữa.
Bất quá nếu thật sự chú ý đến một người, sẽ có thể đối với mỗi cử động tiếng nói, nhất cử nhất động, đều khắc trong tâm khảm.
Vô luận Lâm Tần giả thành cái bộ dáng gì, Mộ Tử Mặc chính là rất có nhãn lực, vừa liếc mắt liền có thể tìm ra Lâm Tần trong đám người.
Cho nên ở thời điểm đầu tiên khi nhìn thấy nữ nhân mỹ diễm kia, Mộ Tử Mặc liền nhận ra Lâm Tần.
Sau khi xây dựng tâm lý thật lâu, còn bị hệ thống phụ đạo tâm lý một phen, khi thật sự nhìn thấy Lâm Tần, Mộ Tử Mặc không đến mức thất thố, nhưng nếu nói không có kích động thì không phải.
Cậu sớm như vậy đã có thể nhận thức Lâm Tần, đây có thể là khác biệt lớn nhất giữa kiếp trước và kiếp này đi, ngoài việc quan hệ tốt với Tiền phu nhân. (Trần Ninh Nhạc: ┭┮﹏┭┮ anh trai, còn em thì tính là cái gì …)
…….
“Tần, cậu đừng có dọa tiểu bằng hữu.” Ellen nhịn không được cười nói.
“Đã nói không vạch trần thân phận của tôi rồi mà?” Sau khi nữ nhân mở miệng, giọng nữ bén nhọn biến thành thanh âm trầm thấp của nam, “Nếu như để truyền thông biết, tôi cũng không thể tiếp tục thanh nhàn.”
“Yên tâm, hai đứa nhóc này đều là đứa nhỏ cửa Tiền, sẽ không có việc gì.” Ellen giải thích nói, “Nếu tôi không nói rõ, Tiền cũng sẽ không đồng ý cậu đến quan sát.”
“Được rồi.” Lâm Tần thật sự không biết hai thiếu niên này là con trai của Tiền Mẫn Nghi.
Bất quá kỳ thật hắn cũng không để ý nhiều. Hiện tại hắn còn không nổi tiếng đến mức ở nước ngoài cũng có người nhận ra. Chỉ là hắn mới từ một nơi thử kính đi ra, phía sau cũng có một ít paparazzi đi theo, cho nên mới đổi thành nữ trang.
Những paparazzi kia phỏng chừng ít khi nhìn thấy gương mặt Hoa quốc, cho nên mới đi theo dõi một chút.
Lâm Tần đánh giá trước mắt hai người… Không đúng, Tiền Mẫn Nghi vì sao lại có hai con trai?
“Anh…” Trần Ninh Nhạc đi về phía trước một bước, che ở giữa tầm mắt Lâm Tần và Mộ Tử Mặc. Không biết vì cái gì, cậu ta đặc biệt không thích ánh mắt Mộ Tử Mặc nhìn Lâm Tần.
Quá mức chuyên chú.
Ánh mắt Lâm Tần thay đổi một chút. Chẳng lẽ người được che chắn phía sau là con riêng của dì Tiền?
“Khụ…” Mộ Tử Mặc theo dõi Lâm Tần đã nhiều năm, chẳng sợ Lâm Tần là ảnh đế có kỹ thuật diễn lô hỏa thuần thanh, nhưng chỉ cần Lâm Tần không cố tình che giấu ý nghĩ chính mình, hắn vừa biến hóa thần sắc một chút, Mộ Tử Mặc có thể đọc được ý tưởng chân thật.
Cho nên nhìn trong mắt Lâm Tần không hề che giấu kinh ngạc, Mộ Tử Mặc liền biết Lâm Tần đã hiểu sai.
Bất quá cách nói của Ellen xác thật dễ khiến người ta hiểu nhầm ←_←.
“Cái kia…” Mộ Tử Mặc sửa sang lại tâm tình phức tạp khi gặp lại Lâm Tần, tận lực bình tĩnh mà nói: “Xin chào, em là cháu trai của dì Tiền.”
Mộ Tử Mặc bộ dáng bằng phẳng như vậy, làm Lâm Tần lập tức biết chính mình đã hiểu sai.
Hắn trừng mắt nhìn Ellen liếc mắt một cái. Ellen sờ sờ cái mũi. Hắn vừa rồi nói sai cái gì sao? ‘Hài tử’ chẳng lẽ không đồng nghĩa với từ “Vãn bối” sao?
Nga, thỉnh tha thứ cho người nước ngoài đối với tiếng hán bác đại tinh thâm dùng lộn.
“Tôi đi tẩy trang.” Lâm Tần lộ ra nụ cười so với bình thường tươi đẹp hơn nhiều. Hắn cũng biết chính mình trang điểm có chút kỳ quái, cũng không thể dạy hư đứa nhỏ.
“Đi thôi đi thôi, tòa nhà này đều được Tiền bao xuống dưới, không có những người khác. Cậu có thể đi nhà vệ sinh.” Ellen vỗ vỗ tay, “Mộ, chúng ta trước tiên bắt đầu bài huấn luyện hôm nay đi.”
“Được.” Mộ Tử Mặc nhìn theo bóng dáng rời khỏi của Lâm Tần, mới nói.
Trần Ninh Nhạc ở một bên bàng quan, đỉnh đầu kéo đến một đoàn mây đen.
Còn không phải là một cái biếи ŧɦái thích nữ trang sao? Rốt cuộc có cái gì tốt, đáng giá anh trai nhìn chuyên chú như vậy sao?
_(:3” ∠)_ Anh trai chưa từng nhìn cậu chăm chú như vậy, rất không vui!
Trong lòng Mộ Tử Mặc đều bị Lâm Tần vừa xuất hiện chiếm đầy, cho nên cậu không hề phát giác tâm tư ủy khuất của em trai nhà mình. Bởi vì có nam thần vây xem, Mộ Tử Mặc liền càng thêm ra sức. Những đau đớn và mệt mỏi trước kia đã thành thói quen, hiện tại tựa hồ cũng giảm bớt không ít.
“Xem ra Mộ thật sự là fans nhỏ của cậu.” Ellen ghé vào bên tai Lâm Tần nhỏ giọng nói.
Đã khôi phục nam trang, cũng lấy xuống hai vật thể không rõ trước ngực Lâm Tần vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cậu ta không đau sao?”
“Cậu có thể đi quan sát những bệnh nhân đang phục hồi khác.” Ellen nhún vai, “Có rất nhiều người bệnh so Mộ bị thương nhẹ hơn nhiều. Cậu nhìn biểu hiện của bọn họ, liền sẽ biết có đau đớn hay không.”
Lâm Tần hít sâu một chút: “Cậu bé thật sự chỉ mới mười lăm tuổi sao?”
“Chỉ mới mười lăm tuổi.” Ellen tạm dừng một chút, sau đó trầm giọng nói, “Hơn nữa cha mẹ cậu bé vừa mới song vong.”
“Lâm Tần đột nhiên quay đầu nhìn Ellen: “Chẳng lẽ là cậu bé kia?”
“Chính là đứa bé đó.” Ellen nhún bả vai.
Tuy nói Trần Phi Nhiên dùng hết sức giấu giếm, nhưng động tác của Tiền Mẫn Nghi cũng khiến nhiều người chú ý, mà lần tai nạn xe cộ này cũng rất nghiêm trọng, ngay cả truyền thông ở nước ngoài cũng có đưa tin.
Chỉ là ở trong mắt người ngoài, Mộ Tử Mặc chỉ là con trai của con gái Nhạc gia đã mất tích nhiều năm, cùng Trần Phi Nhiên không có quan hệ.
Chỉ có những người có quan hệ tốt với Tiền Mẫn nghi mới có thể nghe được một chút tiếng gió.
Cho dù là biết được một hai, nhưng năm sinh của Mộ Tử Mặc đã được sửa lại, Nhạc Lạc Thần cũng không thèm lưu lại giấy hôn thú với Trần Phi Nhiên. Trừ phi Mộ Tử Mặc chính miệng chỉ ra và xác nhận, bằng không chuyện cũ của Trần Phi Nhiên cũng không bị đào ra.
Cho nên những người nghe được tiếng gió mới có thể trăm phương ngàn kế tìm kiếm Mộ Tử Mặc, muốn dụ hoặc hài tử đáng thương này để mình dùng, biến cậu thành tay súng.
Tuy rằng Trần Ninh Nhạc không quen biết Lâm Tần, nhưng Lâm Tần cùng Tiền gia quan hệ xác thực chặt chẽ, cho nên Lâm Tần cũng đại khái đoán ra thân phận của Mộ Tử Mặc.
Mới vừa gặp phải chuyện cha mẹ song vong, lại biết được ba của mình có khả năng không phải là cha ruột, người cha thân sinh lại là tên cặn bã, tiếp đó lại gặp phải tai nạn xe cộ thảm thiết.
Rất có thể vô pháp không thể đứng dậy đi lại.
Vì cái gì ánh mắt thiếu niên này lại không có một chút mây mù nào?
Vì nghề nghiệp quan hệ, Lâm Tần đã thấy qua đủ loại kiểu người, cũng nghiền ngẫm qua vô số biểu tình của con người. Hắn tự nhiên có thể nhìn ra, đôi mắt của Mộ Tử Mặc không phải đơn thuần thiện lương giống như tờ giấy trắng hoặc là sạch sẽ như nước, ngược lại có sự thâm trầm như vực sâu.
Nhưng liền tính thâm trầm, nhưng vẫn chưa sinh ra mặt trái cảm xúc, ngược lại chất chứa vô số hy vọng. Chỉ liếc mắt một cái, là có thể bị cảm nhiễm bởi sự lạc quan trong đôi mắt của người đó.
Đôi mắt kia giống như biết nói, đang không ngừng tán thưởng sinh hoạt có bao nhiêu tốt đẹp.
Người có đôi mắt như vậy, nhất định phải là người đã có tất cả sau đó lại trải qua tuyệt vọng mà đứng lên mới có được, mà không phải một đứa nhỏ thiên chân vì gặp phải trắc trở liên tiếp sau đó mới có đôi mắt kia.
Thật là rất kỳ quái.
Có lẽ bởi vì quá kỳ quái, Ellen mới có thể gọi chính mình tới quan sát đi.
Không thể không nói, cậu bé này với nhân vật mà hắn muốn nhập vai – một vận động viên đã từng ở khi nhận giải thưởng huy hoàng nhất ngã xuống, có khả năng cả đời không thể tiếp tục đứng lên tiếp tục thi đấu, là cùng một loại người.
Tuy nói hắn được điều động nội bộ trở thành diễn viên chính trong bộ phim này, nhưng ý tưởng diễn của Lâm Tần và đạo diễn lại có xung đột.
Lâm Tần cảm thấy nếu gặp phải tình cảnh này, đối với một vận động viên mà nói, trong lòng hắn sẽ ngập tràn mặt trái cảm xúc. Trong quá trình huấn luyện phục hồi chức năng, nhất định sẽ bị bao vây bởi tuyệt vọng, sau đó mới từ trong tuyệt vọng nỗ lực đứng lên.
Nhưng đạo diễn lại nói, tuyệt vọng vĩnh viễn sẽ không trở thành động lực giúp con người ta thành công. Khiến một vận động viên một lần nữa có thể đứng lên trở lại sân thi đấu, là hy vọng.
Biên kịch cũng nói, ông ấy muốn viết chính là một câu chuyện mang đến cảm hứng, một câu chuyện cổ tích ngay cả trong nghịch cảnh, dùng tâm tính rộng rãi, sự lạc quan để hướng về phía trước, cuối cùng thông quá nỗ lực làm nên kỳ tích, viết ra một đồng thoại tốt đẹp.
Lâm Tần đã thử nghiền ngẫm nhân vật này rất lâu, nhưng vẫn luôn vô pháp hiểu được nhân vật. Tuy nói có thể dùng kỹ thuật diễn của hắn đến để bù vào, nhưng đạo diễn nói ánh mắt của hắn là chết, hoàn toàn không nhìn ra được một chút ánh sáng.
Ở mặt kỹ thuật diễn, Lâm Tần là một người có khuynh hướng theo chủ nghĩa hoàn mỹ - hoặc là nói, hắn là một người cường ngạnh. Cho nên hắn sẽ không cho phép bộ phim điện ảnh đầu tiên mà mình diễn vai chính có vết đen.
Lâm Tần có thể tiếp nhận sự non nớt trong diễn xuất do tuổi tác và thiếu kinh nghiệm, nhưng không thể chấp nhận cảm xúc nhân vật không trọn vẹn.
Nhưng hiện tại gặp được Mộ Tử Mặc, có lẽ hắn đã tìm được cơ hội để đột phá bình cảnh.