Kế Hoạch Nam Thần [Hệ Thống]

Chương 12

Mộ Tử Mặc cũng không phải ngay từ đầu liền lạc quan hướng về phía trước như vậy.

Ít nhất kiếp trước cậu không phải.

Không thể hiểu được từ một người bình thường xuyên thành một tiểu đáng thương có khả năng tàn phế lẻ loi hiu quạnh, Mộ Tử Mặc tâm tình có thể nghĩ.

Lúc ấy bên người cậu một người bạn để nói chuyện đều không có, trong lòng đau khổ cùng hoảng sợ có thể nghĩ.

Lúc này còn muốn cậu đối với thế giới này cùng tương lai sinh ra lạc quan , còn muốn cậu đối với người xung quanh có một cái tâm biết cảm ơn, kia quả thực là đứng nói chuyện không đau eo.

Mộ Tử Mặc không bởi vì vậy mà trở thành xà tinh bệnh chuyên trả thù xã hội đã là cố gắng rất lớn.

Nhưng hiện tại Mộ Tử Mặc là đã trọng sinh qua Mộ Tử Mặc.

Hiện tại Mộ Tử Mặc đã có thể thành thục mà đối đãi với thế giới này, cũng như đối đãi với chính mình. Mà có thể trọng sinh, cũng đã đủ làm cậu đối với thế giới này cảm ơn.

Ân, tuy nói cậu đã từng một lần cho rằng chính mình không cần thiết phải trọng sinh. Nhưng việc này cũng không thể phủ nhận được việc được trọng sinh là cỡ nào may mắn.

Huống chi tuy rằng thoáng có chút khúc chiết, cậu còn có được một cái hệ thống.

Có trọng sinh, có hệ thống, tất thảy may mắn đều khiến cậu có được, này còn chưa đủ để cậu cảm kích thế giới này, đối với nhân sinh trong tương lai tràn đầy hy vọng sao?

Nguyên nhân chính là vì tâm thái thay đổi, Mộ Tử Mặc liền càng có thể cảm nhận được thiện ý của người chung quanh, càng có thể tha thứ khuyết điểm của người khác.

Huống chi tài xế lái xe kia đã chết, hắn dùng sinh mệnh để bảo hộ chính mình, hoàn lại sai lầm của chính mình.

Mà cậu dưới sự trợ giúp của dì Tiền, có đủ tiền tài để trị liệu, tương lai cũng là một mảnh quang minh, cho nên nếu chính mình sẽ không có việc gì, kia tha thứ cũng không có gì.

Như vậy xem ra, Mộ Tử Mặc vẫn là có chút ích kỷ, tiền đề để tha thứ cho người khác chính là vì chính mình không có việc gì. (cười ~)

Mà đối với tài xế xe vận tải, bác sĩ cùng Tiền phu nhân, Trần Ninh Nhạc cảm kích, Mộ Tử Mặc tự nhiên sẽ càng thêm thiệt tình thành ý.

Mặc kệ bọn họ xuất phát từ cái gì tâm lý, nhưng ngay lúc cậu cần giúp đỡ nhất, họ đã trợ giúp chính mình, nói là ân cứu mạng cũng không quá.

Cái này làm cho cậu đời này sinh hoạt thuận lợi đến vậy, cũng làm cậu đối với sinh hoạt trong tương lai càng thêm có hy vọng.

Bắt đầu đã thuận lợi, là đã thành công một nửa không phải sao?

Ít nhất, chờ sau khi chân khỏi hẳn, cậu sẽ không lại bị người gọi là người què, cũng không cần chịu đựng khi vào tuổi trung niên, hai chân không còn đau đớn.

Có được thân thể khỏe mạnh, cũng đã là một sự kiện yêu cầu chính mình cảm kích.

Cho nên Mộ Tử Mặc cùng Lâm Tần nói những lời kia, cũng không phải để giành được hảo cảm của nam thần gì đó, là thiệt tình thành ý.

Cậu là thật sự nghĩ như vậy.

Cậu cũng muốn đem ý nghĩ của chính mình truyền đạt cho Lâm Tần.

Hảo đi, có lẽ là truyền đạt cho Lâm Tần kiếp trước biết.

Tôi ở hiện tại đang nỗ lực, tưởng trở thành loại người mà anh mong đợi, tưởng đạt được mục tiêu mà anh tin tưởng. Tôi sẽ trở thành một người tốt.

Tôi của hiện tại, có thể thản nhiên nắm tay anh, cùng anh trở thành bằng hữu sao?

……

“Cảm ơn.” Lâm Tần thật lòng thật ý nói lời cảm tạ.

Hắn đã tìm được cơ hội để đột phá bình cảnh.

Khuyết điểm của hắn, chính là một đôi mắt có thể nhìn đến “tốt đẹp”.

Vị kia vận động viên sở dĩ không tuyệt vọng cùng phẫn hận, cũng là vì biết cảm ơn đi?

Tuy nói chính mình ở trên sân thi đấu bị trọng thương, nhưng là luôn có những người cho hắn trợ giúp, cổ vũ hắn, làm bạn bên cạnh hắn. So với hắn, những người đó càng tin tưởng hắn có thể đứng lên, thậm chí sẽ trở lại sân đấu.

Cho nên nhất định phải nỗ lực một phen.

Nếu không nỗ lực một phen, chẳng phải là thực xin lỗi thiện ý của những người đó sao?

Nếu đã từng nỗ lực, liền tính thất bại, ít nhất sẽ không thẹn với lòng.

Cho nên, vô luận kết quả như thế nào, đều tràn ngập hy vọng.

Hắn thản nhiên tiếp thu tất thảy kết quả, dưới tiền đề này, chính mình chỉ cần xuất ra nỗ lực cùng cố gắng lớn nhất.

Cho nên, trong mắt hắn mới chỉ có hy vọng, không có tuyệt vọng, không có sợ hãi.

Này thật là một câu chuyện đồng thoại.

Thời điểm biên kịch viết kịch bản, hẳn là muốn dùng câu chuyện này để lan tỏa hy vọng cho mọi người.

Lâm Tần nghĩ. Mà hắn cư nhiên có thể gặp được một người như vậy,… Nếu hắn trở về nói những việc này với biên kịch và đạo diễn, bọn họ cũng nhất định sẽ kinh ngạc đi?

Lâm Tần thông qua thử kính, hơn nữa lén ở trước mặt đạo diễn và biên kịch thử mấy cảnh diễn, nhưng bởi vì không đạt được tâm lý nhân vật mà hai người này mong muốn, đạo diễn cho hắn hai tháng thời gian để bình tâm suy diễn. Lâm Tần cảm thấy, từ kỹ thuật diễn tới nói, hai tháng là quá nhiều. Có lẽ hắn có thể ở lại nơi này lâu hơn một chút.

Cho dù không thể ngộ ra thêm điều gì, nhưng nhìn mỗi bước chân của Tiểu Mặc càng ngày càng vững vàng hơn, cùng với mỗi ngày Mộ Tử Mặc đều đang cố gắng học tập để có thể quay lại trường học. Lâm Tần càng muốn nhìn lâu thêm một chút.

Lâm tần hạ quyết tâm, liền gọi điện thoại cho đạo diễn cùng biên kịch.

Đạo diễn cùng biên kịch quả thực rất kinh ngạc, bọn họ thậm chí còn quyết định muốn tới đây nhìn xem.

Hiển nhiên, bọn họ thật sự không tin sẽ có người giống trong kịch bản miêu tả tồn tại,… Hảo đi, chúng ta phải đối với thế giới này tràn ngập hy vọng. Loại người này trên thế giới khẳng định là thật sự tồn tại, chỉ là xác suất rất nhỏ đi? Như thế nào tiểu tử Lâm Tần này không mấy ngày liền tìm được? Này có xem như là vận cứt chó không?

Dưới vô số lời dặn dò của Lâm Tần, nhận được hai người này lặp đi lặp lại đảm bảo vô số lần, tuyệt đối sẽ không quấy rầy sinh hoạt của Mộ Tử Mặc, hơn nữa cũng sẽ không đi dò hỏi các vấn đề liên quan, Lâm Tần mới đồng ý để hai người này đến thăm Mộ Tử Mặc.

Lâm Tần đối với câu hỏi lúc trước vẫn có chút áy náy. Cho dù Mộ Tử Mặc khả năng không thèm để ý.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn đυ.ng phải vết sẹo của người ta không phải sao?

Đặc biệt là thấy hốc mắt Mộ Tử Mặc đều đỏ lên, hắn hận không thể tát chính mình hai bàn tay.

Xem chính mình đều hỏi những cái gì? Trước mắt đứa nhỏ mới mười lăm tuổi, vì diễn một vai diễn, đạo đức làm người cơ bản cũng không cần.

Loại này áy náy làm Lâm Tần đối với Mộ Tử Mặc càng thêm dụng tâm, dụng tâm đến nỗi Trần Ninh Nhạc còn phải theo sau học hỏi.

Lâm Tần cũng từng đóng vai một nhân vật làm hộ sĩ, chăm sóc người khác, hiện tại thật sự chiếu cố người, một chút cũng không có dáng vẻ đại thiếu gia, một bộ dáng cưỡi xe nhẹ đi đường quen*.

*Cưỡi xe nhẹ đi đường quen: Quen tay hay việc, chỉ việc đã quen thì dễ làm, thông thạo.

Mộ Tử Mặc thụ sủng nhược kinh*, trong lòng cậu hình tượng nam thần của Lâm Tần cao lớn đến quang mạng vạn trượng nha.

*Thụ sủng nhược kinh: Được ưu ái mà lo sợ.

Nhưng đối với Trần Ninh Nhạc mà nói, đây không phải là việc đáng mừng.

Trước kia những việc này đều do Trần Ninh Nhạc làm, Mộ Tử Mặc cũng sẽ cùng cậu ta nói chuyện phiếm.

Hiện tại đừng nói lực chú ý của Mộ Tử Mặc đã phân cho Lâm Tần một nửa, quả thực là phân hơn một nửa! Hơn phân nửa!

Trần Ninh Nhạc thừa nhận, đã vào đại học, còn tiến vào giới giải trí làm nghệ sĩ Lâm Tần so với cậu ta kiến thức rộng rãi hơn nhiều, so với cậu ta càng biết ăn nói, cho nên Mộ Tử Mặc cùng Lâm Tần càng chơi càng thân, là đương nhiên.

Đương nhiên cái đầu!

Người này lưu lại nơi này làm gì? Hắn cho rằng hắn là ai?

Không phải nói nghiên cứu nhân vật sao? Vậy đứng ở bên cạnh an tĩnh làm phông nền không được sao? Vì cái gì muốn đoạt việc của chính mình? Vì cái gì muốn đoạt lực chú ý của anh trai?

Quả thực như thế mà còn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa!

Trần Ninh Nhạc đối với Lâm Tần càng thêm âm dương quái khí. Nhưng cậu ta rất thông minh, vì làm Mộ Tử Mặc đối với cậu ta có ấn tượng tốt, khi Mộ Tử Mặc ở, trước mặt đều là thông minh ngoan ngoãn, đối với Lâm Tần cũng rất lễ phép.

Nhưng khi Mộ Tử Mặc không có mặt, ha hả…

Vì thế Lâm Tần phát hiện nước trà của mình như thế nào lại mặn, ăn cơm như thế nào có đá, khi ngủ phát hiện trong chăn có gián, ngày nọ trong giày còn xuất hiện một con chuột chết.

Lâm Tần =_=||| Hắc tuyến không ngừng.

Ellen =v=*** cười to không ngừng.

“Ai da uy, cười đau bụng quá.” Ellen ôm bụng nói, “Tần a, cậu rốt cuộc là đắc tội ai?”

Trong đầu Lâm Tần hiện lên một khuôn mặt lễ phép mỉm cười.

Ha hả, hắn ăn muối so với tiểu thí hài kia ăn cơm còn nhiều hơn, bất quá chỉ là một cái hùng hài tử, hắn cũng không ngại cùng cậu nhóc kia chơi.

Vì thế ngày nọ, Mộ Tử Mặc bắt gặp vẻ mặt dữ tợn Trần Ninh Nhạc đang múc muối bỏ vào nước trà cho Lâm Tần.

Mộ Tử Mặc Σ(っ°Д°;)っem trai ngươi làm xao vậy!(Nguyên văn) em trai ngươi đã hắc hóa rồi sao?

Trần Ninh Nhạc _(:3” ∠)_ không xong!!! Bị anh trai thất được một mặt bất lương làm xao đây!

Lâm Tần o(n_n)o cùng ta đấu? Ha hả a đát!

Ellen o(╯□╰)o chuyện này rốt cuộc là như thế nào!

“Cái kia,… Ninh Nhạc.” Mộ Tử Mặc chống nạng, dịch từng bước một đến trước mặt Trần Ninh Nhạc, “Em có phải hay không hiểu lầm Lâm ca cái gì?”

Trần Ninh Nhạc bất chấp tất cả nói: “Anh mỗi lần đều chỉ lo cùng hắn nói chuyện phiếm, không để ý tới em, chúng ta mới là anh em.”

Mộ Tử Mặc 囧. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Được rồi, cậu thừa nhận, khi Lâm Tần ở đây, cậu luôn muốn cùng Lâm Tần nói chuyện nhiều hơn một chút.

Đó là bởi vì Lâm Tần là nam thần nha! Đó là bởi vì Lâm Tần thực mau sẽ rời đi, không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại.

Đứa nhỏ ngốc này trong đầu rốt cuộc nghĩ thế nào? Cậu trước kia cho rằng Trần Ninh Nhạc bị nuôi dạy tốt, là một đứa nhỏ tốt tràn ngập lễ phép đối với người khác, kết quả hiện tại đây là chuyện gì?! Học sinh tiểu học bắt nạt bạn học nữ sao!

Khụ khụ, thực xin lỗi, tư duy phát tán đến càng thêm kỳ quái.

Được rồi, tóm lại, rất kỳ quái nha!

“Ninh Nhạc,… Em cũng biết, Lâm ca rất nhanh sẽ rời đi, về sau cũng không biết có thể gặp lại hay không.” Nghĩ đến đây, Mộ Tử Mặc có chút tiếc nuối. Nếu dựa theo tuyến thời gian của kiếp trước, muốn lại lần nữa gặp được Lâm Tần, đoán chừng phải chờ đến vài năm sau, “Chúng ta còn có thể cùng nhau đi học, thời gian nói chuyện với nhau rất nhiều.”

Trần Ninh Nhạc chớp chớp đôi mắt. Được thôi, anh trai nói đúng, dù sao về sau cũng sẽ không gặp mặt.

Vì thế Trần Ninh Nhạc ---- Hùng hài tử thực sạch sẽ lưu loát đối với Lâm Tần thành khẩn xin lỗi.

Việc này khiến trong lòng Lâm Tần có chút chua.

Cái gì gọi là “Về sau cũng không biết có thể gặp lại hay không”, nói giống như lần này ly biệt, sẽ không bao giờ liên hệ với nhau.

Lâm Tần da mặt trừu trừu, miễn cưỡng tiếp nhận lời xin lỗi của Trần Ninh Nhạc.

“Khụ khụ, Ninh Nhạc còn nhỏ, Lâm Tần cậu cũng đừng để ý. Anh em bọn họ cảm tình rất tốt.” Vương biên kịch --- vẫn luôn lưu lại nơi này cọ ăn cọ uống, chắp tay sau lưng khuyên.

Đến nỗi đạo diễn, hắn tới một lần, sau khi ở chung với Mộ Tử Mặc mấy ngày, liền vội vàng rời đi lo chuyện khởi động máy.

#Bạn tốt đương chưởng quỹ là sự kiện cỡ nào khổ bức#

“Không việc gì.” Lâm Tần mỉm cười, mỉm cười, lại mỉm cười.

Mộ Tử Mặc mạc danh mà rùng mình.

Di? Như thế nào có chút lạnh? Chút nữa phải mặc thêm áo.