Hắc Phượng Hoàng

Chương 3

Nghĩ lại chuyện cũ cảm xúc ào ạt, ta hơi ngẩn người. Lục Tuyết Linh lại nghĩ ta bị doạ sợ nên đắc ý “Ta còn chuẩn bị một phần lễ lớn cho muội, muội chắc không quên thứ mùi trên người mình là gì chứ?”

Nói tới đây một cái bóng màu đen xông ra, quẩn quanh chân của Lục Tuyết Linh, là một con chó đầu tóc sáng bóng. Nhìn con chó này ta mới nhớ, hoá ra đó là mùi c*t chó. Mà con chó này cũng quen thuộc thôi, là quà sinh thần 10 tuổi của Lục Tuyết Linh. Nghe nói nó còn lai chó sói, nên nàng ta cực kỳ yêu thích, đặt cho nó một cái tên là là Cẩu tướng quân.

Để nuôi dưỡng thú tính cho Cẩu tướng quân, Lục Tuyết Linh cho nó ăn gà vịt sống. Trước đây khi muốn giày vò ta, Lục Tuyết Linh thường sai người bôi máu trâu lên người ta rồi thả Cẩu tướng quân để nó mặc sức cắn xé.

Lúc đó Cẩu tướng quân vẫn nhỏ, hàm răng nhỏ tuy không cắn ch_ết được ta nhưng cũng để lại trên thân thể vô số vết thương, trở thành ác mộng suốt những tháng năm dài sau đó.

Giờ đây con chó này đâu có như 6 năm về trước. Nó to đen lực lưỡng, bộ lông sáng bóng. Nghe tiếng chủ nó nhe răng sắc nhọn, giữa kẽ răng còn vương tơ thịt máu. Miệng hồng hộc gầm gừ, đôi chân trước nhún xuống như sẵn sàng xé tan xác ta ra.

Lục Tuyết Linh rộ cười thích thú, mong chờ giờ phút ta bị cấu xé bùn c*t ngập người.

Ta nhìn nó lòng trầm xuống, cũng không sợ hãi mà nắm chắc cây trâm bạc sắc nhọn trong tay áo.

“Đủ rồi.” Cha ta lên tiếng ngăn chặn.

Sau đó quay về phía ta, giọng mất hết kiên nhẫn “Vừa quay về đã sinh sự, mau cút về viện của mình.”

Đại phu nhân cũng quở trách Lục Tuyết Linh “Con cần gì phải gây sự với một kẻ vô dụng, hạ thấp thân phận của mình.”

Lục Tuyết Linh mất hứng, đá con chó dưới chân “Mau cút về ổ chó của mình đi, đồ chó.”

Nói chó nhưng nhìn ta, ta cũng chẳng nói gì, lẳng lặng quay về viện của mình.

Quay về phủ cả tháng, ngoài trận ra uy đầu tiên, thực tế Lục Tuyết Linh cũng không có đến tìm ta gây chuyện phiền phức.

Sau này ta mới biết, đại phu nhân sợ lộ chuyện ta gả thay đi nên đã đưa nàng ta ra ngoài chơi, tránh phiền phức.

Quay về phủ ăn uống mọi thứ đều ngon lành thịnh soạn. Chẳng phải cha ta và đại phu nhân nổi lòng từ bi mà bao năm nay ta sống thiếu thốn khổ sở nên người gầy gò yếu ớt, sắp nhập cung nên cần phải bồi bổ.

Qua tới tháng thứ 2 thần sắc ta đã khá hơn, thân thể cũng vậy. Đồng thời cũng đã đến lúc phải nhập cung.

Những việc cần làm phủ đều có làm, áo cưới đồ sính lễ, trang hoàng ngày hỉ sự đều đầy đủ cả.

Kiệu trong cung đưa đến đón ta đều ở ngoài cửa đợi sẵn, ta mặc giá y màu đỏ được nha hoàn dìu bước vào kiệu. Từ đầu đến cuối, tuyệt nhiên không trông thấy bóng cha và đại phu nhân.

Nhìn theo đội ngũ tiễn ta, người đứng đầu vẫn là Thôi mama, người trước nay vẫn kiểm soát ta và nương ở điền trang.

Ta nhìn quản gia đứng một bên, nói “Ta muốn Thôi mama đi cùng vào cung.”

Thôi mama đổi sắc mặt, hung tợn trừng ta nói “Con tiện nhân kia, ta là nha hoàn đi cùng đại phu nhân lúc gả tới, làm sao có thể đi cùng ngươi nhập cung.”

Quản gia khựng lại, không biết làm thế nào.

Ta liền nói “Nếu không đồng ý thì ta sẽ không vào cung nữa.”

Quản gia nghe vậy liền không dám chậm trễ, nhanh chóng lủi vào nhà.

Ta nhìn Thôi mama cười rạng rỡ “Thôi mama, ân oán giữa chúng ta đâu đã giải quyết xong xuôi. Sáu năm nay mama luôn chăm sóc ta và nương, giờ ta đưa ngươi vào cung hưởng vinh hoa phú quý.”

Thôi mama sắc mặt cực kỳ khó coi, bà ta đương nhiên biết vào cung khác nào đi vào chỗ ch_ết.

6 năm này được đại phu nhân sai bảo, Thôi mama dùng hết cách này đến cách khác giày vò ta và nương. Khi nương bị bệnh nặng, mụ ta khóa ta và nương lại trong phòng, đến khi nương qua đời mới chịu mở cửa. Trước đây dù cho ta kêu khóc thế nào mụ cũng chẳng quan tâm. Tuy không phải không có cơ hội gi_ết chết mụ, nhưng gi_ết người phải đền mạng. Giờ đây mụ theo ta vào cung, nào có thiếu cơ hội giày vò mụ.

Nửa khắc sau, quản gia khẽ khàng chạy ra “Phu nhân đồng ý rồi.”

Thôi mama mặt mũi trắng bệch, ta cười khẩy đắc ý “Thôi mama, chúng ta vào cung từ từ chơi đùa.”

Thôi mama cố gắng bình tĩnh “Ngươi đừng đắc ý. Trong cung vẫn có đại tiểu thư làm chỗ dựa cho ta. Đại tiểu thư là Thục Phi nương nương, quản lý tất cả mọi việc trong cung. Ngươi rồi cũng phải cúp đuôi như chó mà sống thôi.”

Ta cười cười không để ý, để nha hoàn dìu vào kiệu chậm rãi tiến cung.

Ta thực sự rất trông đợi được gặp lại Lục Tuyết Vy đó.