Hắc Phượng Hoàng

Chương 2

Lúc ôm hũ tro cốt của nương bước vào cổng lớn Lục gia, một chậu nước lớn hắt tới. Ta nhanh chóng ôm chặt hũ tro cốt vào lòng. Chậu nước lạnh đó buốt giá tim gan, không biết đã cho thêm thứ gì mà người ta thối từ đầu tới chân. May sao hũ tro cốt của nương không ảnh hưởng gì, ta thở phào một hơi.

Cha ta, đại phu nhân và Thôi mama đang đứng lùi ra xa vài bước bịt chặt mũi. Ta ngẩng mái đầu ướt lướt thướt lên nhìn, hóa ra là đích tỷ bằng tuổi với ta, Lục Tuyết Linh

“Ồ cứ tưởng ăn mày ở đâu lưu lạc vào nhà, hóa ra là tam muội.”

Lục Tuyết Linh nhìn ta cười khẩy mỉa mai, bước về phía cha ta và đại phu nhân đứng rồi cất giọng nhõng nhẽo “Cha và nương đi đâu mà không đưa con đi cùng, con ở nhà một mình buồn chán quá.”

Cha ta sốt ruột nói với Lục Tuyết Linh một câu “Không biết trên biết dưới.”

Sau đó ánh mắt quét lên người ta, cất cao giọng “Thứ đồ chướng mắt người nhìn kia, mau đi thay y phục. Mặc như vậy bước chân vào phủ là muốn ta mất mặt hay sao? Chẳng trách Tuyết Linh nhầm ngươi thành ăn mày”

Lục Tuyết Linh mặt cười mỉa mai, đại phu nhân cũng mang theo bộ dạng xem kịch. Họ đứng đó nhìn ta như một tên hề .

Mặt ta chẳng thể hiện nhiều cảm xúc. Từ lúc quyết định báo thù ta đã nghĩ sẽ có lúc như thế này.

Lục Tuyết Linh nhón tay bịt mũi, đi về phía tôi nhỏ giọng nói “Tam muôi, thay ta vào cung nhớ phải ngoan ngoãn nhé. Nếu không đại tỷ trong cung sẽ xử ch_ết muội, giống như từng làm với đệ đệ của muội ấy.”

Lời nói của Lục Tuyết Linh đưa ta về ký ức của vài năm trước. Đại phu nhân có hai nữ tử, Lục Tuyết Linh và một tỷ tỷ hơn nàng ta 6 tuổi Lục Tuyết Vy.

Ngày sinh thần 10 tuổi của ta, cha vì không xử lý tốt công việc bị hoàng thượng đương triều trách tội, trong lời nói có ý muốn bãi bỏ chức quan.

Cha ta liền sợ hãi, vội vã đưa Lục Tuyết Vy năm đó vừa đến tuổi cập kê vào cung hầu hạ.

Năm đó thánh thượng đã 40, tuy vào cung vinh hoa phú quý nhưng Lục Tuyết Vy mới 16, cũng coi như thiệt thòi cho nàng ta.

Nàng ta không trách cha, ngược lại thấy bát tự của ta với cha ta xung khắc nên mới xảy ra cớ sự này. Liền xông vào viện của ta và nương đòi ché_m đòi gi_ết. Trong lúc xô xát chân nàng ta đã đá vào bụng nương ta.

Khi đó nương đã hoài thai 6 tháng, một cú đá đó trực tiếp khiến nương sinh non. Khi bà mối đỡ thai nhi ra ngoài, ta lén nhìn đã thấy là hình hài một cậu bé nhỏ.

Lưng bé bị chân Lục Tuyết Vy đá thâm tím một mảng, rồi rõ là bị kinh sợ nên giật mình mà ch_ết. Nương ta thấy vậy thì khóc đến quặn đứt ruột gan.

Sau đó Lục Tuyết Vy còn chơi bài kẻ xấu đi kể tội trước, nói nàng ta tức giận ta nên đi tìm ta xử lý, là ta đã đẩy nương ra phía trước chắn tội một đá kia. Nhưng ta nhìn rõ ràng, chân Lục Tuyết Vy chính xác nhắm tới bụng nương ta.

Hơn nữa sau đó ta còn nghe Lục Tuyết Vy len lén nói với đại phu nhân “Tiếc là sức lực con yếu quá chỉ đá ch_ết được cục thịt kia, không cho con tiện nhân đó xong đời luôn”

Đại phu nhân lúc đó còn an ủi Lục Tuyết Vy “Không sao. Sau này ta sẽ xử ch_ết con mụ đó. May sao chúng ta nhìn ra cái thai đó là nam, nếu nó được sinh ra con mụ kia nhất định đắc ý lắm.”

Ta lén đem chuyện này nói cho cha, nhưng cha ta không tin. Ngược lại lại nói là do bát tự của ta khắc cha khắc đệ đệ. Đại phu nhân còn xúi giục thêm, nên liền cho người đưa ta tới thôn trang.

Nương không muốn thấy ta chịu khổ nên dù mới lưu thai cũng sẵn lòng đi cùng ta tới điền trang