Nhóm nữ tử được đưa vào cung này khoảng 7-8 người, đều được phong làm Mỹ Nhân.
Ai cũng biết rằng chúng ta chỉ là những người được sắp xếp nhập cung, sẽ không thực sự được triệu thị tẩm, nên được xếp ở một cung điện xa lắc.
Ta ngồi trước cửa sổ ngắm trăng lên, nghe trong thinh không là tiếng thút thít nho nhỏ. Ta biết là các quý nữ ở viện bên cạnh đang than khóc.
Ai cũng biết chúng ta vào cung là đi vào chỗ ch_ết. Chúng ta đều là vì gia tộc, hoặc là bị ép buộc, nhưng đều chẳng còn cách nào khác.
Thôi mama đứng trước cửa nhìn ta cười châm chọc “Có mấy người số mệnh hèn kém, cho dù vào cung thì đã sao chứ, cũng chỉ để thủ tiết làm quả phụ mà thôi”
Mụ ta đã lật mặt, nên đương nhiên sẽ không nịnh nọt ta. Hơn nữa mụ tin rằng có Thục Phi Lục Tuyết Vy ở đây nên chẳng e ngại gì ta.
Ta khẽ nhếch miệng, nhìn qua cửa sổ về hướng Càn Thanh cung. Ai nói bệnh nặng thì không thể thị tẩm? Ta lại cứ muốn được triệu thị tẩm đây.
Qua một đêm ai oán kêu thán, ngày thứ hai nhập cung nhóm Mỹ Nhân liền phân làm ba nhóm hành động.
Một nhóm đến cung của Hoàng Hậu, một nhóm đi Thục Phi Lâm Tuyết Vy, một nhóm khác tiếp tục kêu than oán thán nằm chờ ch_ết.
Hai nhóm đi tìm Hoàng Hậu và Lục Tuyết Vy đương nhiên là để kiếm người bảo vệ. Tuy hẳn không thể chắc chắn miễn số kiếp bồi táng hai năm sau, nhưng ít ra hai năm còn sống này sẽ không quá khổ sở.
Giờ đây trong cung chỉ có Hoàng Hậu và Lục Tuyết Vy có hoàng tử. Nhưng thân thể Hoàng Hậu không khoẻ nên phần lớn sự vụ trong cung đều do Lục Tuyết Vy xử lý.
Nhìn qua tưởng như Lục Tuyết Vy thắng thế nhưng Thái tử của Hoàng Hậu đã trưởng thành, còn hoàng tử của Lục Tuyết Vy mới 6 tuổi nên thực ra Hoàng Hậu mới chiếm thế thượng phong.
Nhưng cho dù thế nào, giờ đây trong cung hai vị nữ chủ tử này là mạnh nhất. Nên muốn được sống yên ổn trong cung, không thể nào không tới đó kiếm chỗ dựa.
Nhưng ta lại không nằm trong ba nhóm người trên, không đi bợ đỡ Hoàng Hậu với Lục Tuyết Vy, cũng không ngồi yên kêu than chờ ch_ết, mà cầm hộp đựng thức ăn đi Càn Thanh cung. Muốn được thị tẩm sao tránh được liều mình.
Hoàng Thượng là chủ nhân thực sự của hậu cung, đâu thiếu người nịnh nọt. Nhưng các phi tần tới chăm sóc đều khóc lóc than vãn, không tránh được ảnh hưởng tới sức khoẻ Hoàng Thượng.
Nên sau này người ra lệnh không triệu phi tử tới chăm sóc nữa.