Tôi phụ má Lành xách mấy túi đồ ăn, hai má con đang đi bộ trên đường mòn. Má mua đủ thứ đồ, dự trữ ăn cả tuần chắc chưa hết, thường thì má hay mua đồ ăn dự trữ như thế nên tôi không thắc mắc hỏi thêm. Sức khỏe của má dạo gần đây có vẻ yếu hơn nhiều, hay đau khớp chân phải đi sượng một bên, ăn uống ít hơn, má hay than nhứt đầu về đêm. Đi một đoạn ngắn má lại tấp vào nghỉ chân ở bụi cỏ lau ven đường.
- Ngày mai con đưa má đi bác sĩ, sức khỏe của má dạo này không tốt.
- Ôi! Bệnh tuổi già ấy mà, con đừng có bận tâm.
Má vuốt tóc tôi, tấm tắc khen làn tóc mượt, mặt rạng rỡ lên.
- Chỉ cần thấy tụi con hạnh phúc, đó là liều thuốc tốt nhất cho má rồi.
Tôi bức cọng cỏ lau, vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, mắt buồn thiu, không để tâm đến những thứ trước mặt.
- Con còn bận tâm chuyện con Huyền à. Ngộ nhận về tình yêu đã đủ đau khổ rồi, nghi hoặc trong tình yêu còn đau khổ hơn như thế. Yêu rồi, đâu còn đúng với sai, đâu còn là lựa chọn nữa. Nhìn ra ngoài kia, biết bao người đến cuối đời còn chưa biết được một tình yêu chân chính đây kìa.
Tôi hít hà một hơi dài, nằm lên đám cỏ lau, đưa mắt nhìn theo mấy cánh én lượn bay trên bầu trời, nhắm mắt một lúc và toàn thấy hình ảnh của anh. Đúng vậy, bây giờ đâu còn là lựa chọn, chỉ có thể yêu anh và yêu anh hơn.
*
Tôi đứng thẩn thơ trên gác, anh ôm chầm lấy tôi từ phía sau, nói nhỏ vào tai.
- Anh đã chuẩn bị tất cả rồi, sáng mai mình sẽ đi Mũi Né, bất ngờ lắm phải không!
Mặt tôi rõ sự ngơ ngác. Anh nắm tay tôi xuống nhà, mọi thứ đã chuẩn bị xong trong hai chiếc ba lô to chảng. Má Lành dúi vào tay tôi một ít tiền phòng hờ cho chuyến đi chơi. Chị Nga lúp xúp chạy ra, đứng trước cửa nhà, mặt cười hớn hở tặng chúng tôi hai cái nón vải chị tự may. Thì ra mọi người đang thông đồng giấu giếm chuyện này, làm cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Mới bốn giờ sáng. Anh loay hoay đi tới đi lui soạn sành, sợ quên mang theo món đồ nào đó. Má Lành ngồi ở một góc nhìn theo chúng tôi mà cười mãn nguyện. Tôi lo lắng vì má đang yếu mà phải ở nhà một mình vài hôm, má khoác tay bảo đã dự trữ đồ ăn cho cả tuần, với lại chị Nga ở gần đây, cần gì má sẽ nhờ chị giúp. Má đưa chúng tôi đến tận cuối đường mòn, dõi mắt theo cho đến khi chuyến xe chạy xa tít.
Anh ngồi kề cửa sổ, cạnh tôi. Trông anh mạnh mẽ thế, không ngờ cũng có ngày anh yếu đuối trước mặt tôi, anh bị say xe. Suốt chuyến đi anh cứ nôn ói rồi toàn thân mềm nhũn tựa vào vai tôi. Tôi buồn cười và chụp lại hình ảnh yếu đuối này để làm kỷ niệm.
Anh thϊếp đi, tôi chạm tay vào chiếc mũi thon của anh, môi mỉm cười nghĩ về những điều hạnh phúc nho nhỏ mình đang có. Tôi đưa mắt nhìn ra cung đường biển trải dài từng đồi cát nhấp nhô, lòng chờn vờn kỷ niệm những ngày xưa. Ngày xưa, mỗi dịp nghỉ hè ba đều đưa tôi đi biển. Ba nắm tay tôi đi bên bờ cát trắng, chỉ tay về những cánh hải âu ngoài biển xa để dặn dò hàng trăm hoài bảo lớn. Nhưng không biết tự bao giờ giữa tôi và ba đã có khoảng cách, mà khi tôi dần lớn lên, khoảng cách ấy ngày càng lớn theo, đến nỗi, có lúc tôi nghĩ người trước mắt không phải là ba, mà là nỗi áp lực đang đàn áp lấy tôi. Còn hiện tại, tôi chưa hình dung ra khoảng cách ấy đã xa đến thế nào nữa. Tôi đang nhớ đến ba, không, đúng hơn là đang nhớ khoảng thời gian mà tôi với ba không một khoảng cách, lúc đó, tôi được làm đứa con trai bé bỏng của ba, được vô tư, được cưng chiều. Tiếc là, hiện tại… Nước mắt tôi lại rơi, tôi lại khóc rồi, tệ quá, ba sẽ lại mắng tôi là thứ vô dụng cho mà xem, nhưng thôi, thà được là chính mình còn hơn.
Đến nơi, tôi đưa anh lên nhận phòng khách sạn. Mặt anh tái mét, nằm ì ra trên giường như người say rượu. Tôi nhìn anh, bật cười, ngã lưng nằm cạnh bên, dang tay ôm lấy vòng ngực rộng ấy, nhắm mắt để mộng mơ về thế giới êm đềm, tự do. Ai chẳng có lúc yếu đuối, nhưng ít nhất chúng ta đã đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả, chúng ta đã có nhau ngày hôm nay.
Chiều hôm ấy, nắng vàng thanh ấp áp bờ cát mịn, gió hiu hiu đùa làn sóng biếc, nước xanh trong ánh cả nền trời. Chúng tôi ngồi trên ghềnh đá, hướng mắt về phía khơi xa, dõi theo những cánh chim hải âu. Anh tựa đầu vào vai tôi, chúng tôi cùng nhịp thở, cùng thẩn thơ trong tiếng sóng rì rào. Anh nhắm mắt lại miên man vào thế giới tươi đẹp của biển trời ngoài kia. Tôi say sưa viết tiếp dòng nhật ký của đời mình. Viết đến đoạn cao trào hạnh phúc, tôi dừng lại, có một chút bí bách trong lòng khó tả. Tay anh đan lấy tay tôi, hai chiếc nhẫn cưới khít chặt vào nhau.
- Biển rộng bao la, còn cuộc đời thì tàn nhẫn. Anh ơi! Thế “tự do” là ở đâu vậy?
- Anh không biết, chúng ta sẽ cùng đi tìm.
- Tìm ở đâu?
Anh im lặng một lúc, nhìn tôi thắm thiết, đôi môi đỏ mọng ấy chạm lên môi tôi.
- Anh cũng không biết, nhưng quan trọng là chúng ta sẽ cùng đi tìm “tự do”, nếu kiếp này không có thì cùng tìm ở kiếp sau, miễn là cùng nhau. Khi mệt mỏi chúng ta sẽ về với biển, biển sẽ bao dung cho chúng ta, biển sẽ rửa trôi những đớn đau mà cuộc đời đã giày xéo.
Tôi ôm lấy anh, thắm lại nụ hôn ngọt ngào ấy, hơi thở nhẹ dần như ngừng lại, dường như chúng tôi đang tan biến vào nhau, vào biển trời tại thời khắc này.
Sáng hôm sau, chúng tôi vào chợ Phan Thiết. Anh nắm tay tôi lướt qua từng dãy chợ, áo anh vẫn thơm thoang thoảng mùi hương mà tôi đã mặc định là hương hoa cỏ lau. Tôi bước theo sau anh, siết chặt tay để chắc chắn không bao giờ lạc lối. Cảnh chợ xung quanh dường như chậm lại, chỉ có mình chúng tôi đang thong thả dạo bước ở nơi đây. Tôi không còn ngại ngần gì nữa, chỉ muốn hét lên rằng: - Tôi rất yêu anh, dù thế giới này có tàn nhẫn thế nào, tôi cũng rất yêu anh, đó là điều tôi không bao giờ lừa dối được bản thân.
Chúng tôi ăn vặt căng cả bụng, những món ngon đã thèm thuồng từ bấy lâu. Cuối buổi, nhìn xấp tiền lẻ còn trên tay, tôi bỗng chùn bước. Chúng tôi còn nhiều thứ để lo lắng hơn. Đáng ra chúng tôi sẽ ở lại đây thêm một đêm nữa, nhưng tôi lại viện cớ đòi về nằng nặc. Dù sao thì cuộc vui sớm muộn cũng tàn thôi, còn nhiều việc khác phải lo hơn, chúng tôi còn nhiều thời gian ở bên nhau mà.
- Đã đến đoạn vui của cuộc đời rồi, sao không đi tiếp nữa?
- Đời còn nhiều niềm vui mà anh!
- Anh sợ những đoạn đường hạnh phúc như thế này, vì nó chóng qua, trôi nhanh vào ký ức. Biết đâu… - Mặt anh đang háo hức bỗng chùn lại - đoạn đường tiếp theo của chúng ta không còn những ngày vui như thế này nữa.
Tôi đánh lãng đi qua câu chuyện khác và vẫn nhất quyết đòi về. Hiện tại, tôi đã quá hạnh phúc bên anh rồi, tôi không muốn lo nghĩ những điều xa hơn.