Chúng tôi về đến nhà lúc trời đã ngã chiều. Trời còn nắng vàng thanh. Nắng xuyên qua, hoa cỏ lau ửng vàng theo màu nắng. Anh vác lỉnh kỉnh đồ trên vai. Tôi mang cái ba lô to phía sau lưng, tiện tay, hái mớ hoa cỏ lau cuối mùa, ôm một bó hoa to chảng và đi lon ton phía sau. Anh ngoái lại nhìn tôi, vẫn là nụ cười ngược ánh chiều ấy, nụ cười như thiên thần bảo hộ cuộc đời tôi.
Gần đến nhà, tôi nghe thấy tiếng la thất thanh của chị Nga. Chị vừa chạy, vừa gào thét và ngã lăn ra trên đường. Phía sau, chồng chị xông tới. Hắn cầm con dao sáng chói và đâm tới tấp vào chân chị, đâm đến đùi chị, dần đến bụng, máu trào ra ướt đẫm. Chị kêu gào, với tay về phía chúng tôi, tiếng cầu cứu ngày càng yếu dần. Thấy nỗi hoảng loạn của chị, anh không chần chừ, chạy vào can ngăn. Hắn buông chị ra và chuyển sang giằng co với anh. Tôi nhìn thấy cảnh ấy đã xanh tái mặt, thét gào vô thức. Má Lành chạy ra kéo tay tôi vào nhà đóng cửa lại. Tôi tông cửa để chạy ra, nhưng má đã ôm chặt tôi. Hắn vẫn giữ con dao, ghì đè lấy anh. Và rồi, hơn cả ác mộng, một nhát dao vào bụng, một nhát nữa vào tim. Hắn rút dao ra, ngực anh dâng trào dòng máu đỏ tươi. Hắn hoảng hốt bỏ chạy vào sâu trong con đường mòn. Tôi kinh hồn, tiếng gào thét đã khàn đặc. Chẳng còn nhớ lúc đó đã vùng vẫy ra sao, tôi đẩy má ra và chạy đến ôm lấy anh. Máu đã ướt đẫm chiếc áo trắng mà tôi đã tặng, ướt đẫm những bông cỏ lau vừa mới hái. Tôi chưa tin được những điều vừa xảy ra, những điều quá bất ngờ. Gương mặt anh dần tái nhợt, nước mắt hai dòng trào dâng hòa vào màu máu, giọt nước mắt vừa đớn đau, vừa hoảng hốt, vừa buồn tủi và đầy tiếc nuối. Anh nắm chặt lấy tay tôi, hơi thở thều thào yếu đuối.
- Vội quá, anh vô dụng thật. Anh xin lỗi, lại lấy mất đi tất cả của em. Phần đời còn lại em phải sống tốt. Coi như anh đi trước để đợi em, đợi em đến kiếp sau, kiếp sau chúng ta sẽ tìm thấy“tự do”, kiếp này thì thôi… Kiếp sau nhé, kiếp sau sẽ tươi đẹp hơn, anh sẽ giàu có hơn, sẽ tìm đến em, sẽ yêu em gấp trăm lần và sẽ cưới em. Em sẽ là cô dâu xinh đẹp hơn thế này, cười nhiều hơn thế này. Rồi chúng ta sẽ có con, chúng ta sẽ yêu thương chúng nó dù chúng nó thế nào đi chăng nữa… Hoài Nhân à, dù sống hay chết thì anh vẫn yêu em, vẫn bên em và bảo vệ em… Anh xin lỗi…
Tay tôi bóp chặt lại vết thương để máu không tiếp tục chảy ra. Nhưng không thể, máu vẫn len theo từng kẻ tay, ướt đẫm chiếc nhẫn cưới. Tôi cố gắng thật bình tĩnh.
- Anh cố lên, sẽ không sao đâu, má đã gọi xe cứu thương tới rồi, anh đợi thêm một chút nữa thôi.
Anh cố mở to mắt ra nhìn kỹ từng chi tiết trên gương mặt tôi, môi mỉm cười.
- Bầu trời hôm nay xanh trong quá… Biển hôm nay rì rào quá… Hoài Nhân của anh hôm nay đẹp quá… Ôi mùa thu… Ôi hoa cỏ lau… Ôi “tự do”… Ôi “hạnh phúc”…
Đôi mắt anh nhắm lại, hai dòng nước mắt cuối cùng đã trào ra, anh buông xuôi cánh tay. Tai tôi đã lùng bùng và rít lên tiếng è è như hàng ngàn con ong đang vỗ cánh, mắt mờ đi chỉ còn lại màu trắng ngà và dần dần ngã sang màu đỏ thẫm. Tiếng còi xe Cảnh sát và xe cứu thương inh ỏi vang lên, nhưng cảm giác cứ xa vời vợi. Tôi ngồi trơ ra đó, mất đi mọi tri giác, mặc cho mọi người đang sơ cứu đưa anh đi. Tôi dặn lòng rằng sẽ còn chút hi vọng, nhưng dòng máu dâng tràn đó đã ướt đẫm nỗi tuyệt vọng trong tôi.
Tôi ngồi chết lặng không biết đã bao lâu, vô thức đứng dậy, khom người nhặt lại từng hoa cỏ lau đã rơi vương vãi, máu đã thấm đỏ những màu hoa trắng. Đâu ai ngờ, ngày ấy chúng ta lấy hoa trắng làm màu hoa cưới, bây giờ lấy hoa đỏ làm màu ly tang.
Tôi về nhà lúc khuya, sau khi lấy lời khai tại đồn Cảnh sát. Má Lành múc nước cho tôi rửa sạch lại vài vết máu còn dính trên người. Đôi tay má run lẩy bẩy, không cầm nỗi cái ca múc nước, tôi phải tự làm và thay má dọn dẹp mọi thứ. Tôi bình thản đến mức bất thường, có vẻ chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng trong hàng ngàn cơn ác mộng mà tôi đã từng trải qua, nó không có thật, tôi cứ mặc định trong đầu như thế. Tôi vẫn làm việc nhà như mọi khi, nấu nước nóng cho anh về tắm kẻo trời khuya lại lạnh, hăm lại đồ ăn để vào l*иg bàn và ngồi đợi anh về. Lâu lâu lại giật mình vì sao khuya vậy rồi nhưng anh vẫn chưa về, rồi trong đầu chợt có vài dòng suy nghĩ lẩn quẩn, rồi mùi máu tanh ấy lại nồng lên, và tôi dần nhận ra anh đã chết rồi, anh đã chết thật rồi. Cái suy nghĩ ấy dần rõ nét trong tâm trí, tới mức tôi muốn ngợp thở, tim tôi dần nhói lên và nó đau đến nỗi từng nhịp tim như đang vỡ nát ra, tôi tự bóp lấy l*иg ngực mình, vỗ thật mạnh tay vào để cái đau này lấn át cái đau kia vì quá đau.
Tôi lê chân lên gác, đồng cỏ lau hôm nay trông lạ quá, không còn mờ ảo trong ánh trăng nữa, nó mịt mù, tăm tối và rùng rợn vô cùng. Nhưng tôi không hoảng sợ, chỉ đau thôi, cảm giác đau lấn át mọi thứ, đến mức bây giờ tôi không thể nào kiềm chế được nữa. Tôi gào lên khóc, gào bằng hết sức bản thân, cứ khóc đi, tôi bảo bản thân mình như thế, vì ngoài khóc ra, bây giờ tôi không thể làm gì khác nữa, anh đã bỏ rơi tôi rồi.
Sáng hôm sau, chiếc quan tài của anh đặt ở giữa nhà. Tôi không muốn nhìn mặt anh lần cuối, vì gương mặt anh rạng rỡ ngược ánh chiều tà đã khắc sâu vào tâm trí tôi. - Bây giờ, anh chắc chắn sẽ tái nhợt, không còn đẹp trai như ngày trước rồi, tôi sẽ chê anh cho mà coi. Nhưng anh đừng buồn, chúng ta đã cưới nhau rồi, anh vẫn là người em yêu đến suốt đời. Tôi tự nói một mình bên quan tài của anh như thế, tôi đã không còn khóc nữa rồi nhưng có vẻ má Lành đang khóc nhiều lắm, và dường như mọi người xung quanh cũng đang nhìn tôi mà bật khóc. Tôi không biết có phải thế không vì mắt tôi đã lòa đi, chỉ còn nghe xung quanh mình toàn tiếng sụt sùi.
Tổ mai táng từ thiện hỗ trợ làm ma chay. Mộ anh được đấp cạnh bên gác gỗ. Chiều nay, mọi người đã về hết nên không khí trở nên quạnh quẽ. Tôi chất vòng hoa cỏ lau quanh mộ, nằm cạnh bên và quàng tay ôm lấy vòng ngực của anh, nó không còn ấm áp nữa, nó lạnh lẽo đến thấu xương.
Tôi tự trách bản thân, giá mà ngày ấy em cùng anh ở lại Mũi Né thêm một đêm nữa. Giá mà hôm ấy anh không làm người tốt, anh ít kỷ lại một chút thôi, thì có lẽ chúng ta sẽ hạnh phúc với nhau thêm một đoạn đường nữa rồi. Tôi đã không còn khóc nhiều, nhưng những cơn đau vẫn bám lấy con tim, đau càng nhiều hơn, đau đến choáng váng cả đầu óc. - Em đau quá, đau không chịu đựng nổi nữa. Tôi cắn chặt môi cho dòng máu đỏ tươi trào ra: - Đấy, môi em lại đỏ như đôi môi của anh rồi.
Tôi thẫn thờ ngồi trên gác gỗ, đôi chân buông thõng nhìn về xa xăm. Đồng cỏ lau đã trở về như những ngày trước, vẫn trắng bồng bềnh như chín tầng mây. Bóng dáng anh hiện ra trước mắt, anh đạp xe cọt kẹt dọc con đường mòn trong nắng chiều. Nụ cười ấy vẫn mãi mãi ở tuổi hai mươi. - Anh ít kỷ quá, anh vẫn mãi tuổi hai mươi, còn em sẽ dần già đi thêm. Tôi tâm sự vào khoảng không một mình như anh đang bên cạnh. Tôi vẫn như ngày xưa, vẫn luyên thuyên than vãn đủ thứ trên đời. Lúc nào em yếu đuối nhất anh đều bên cạnh em, lúc em luyên thuyên anh đều lắng nghe, bây giờ chắc chắn rằng anh cũng đang cận kề bên em, chỉ là anh đã trầm tính hơn, không còn hay cười như trước. Má Lành quàng lên vai tôi chiếc áo ấm, má ôm lấy tôi từ phía sau, nhưng điều đó chỉ làm tôi thêm hụt hẫng.
Những ngày tiếp theo, tôi cứ lặp đi lặp lại những điều quen thuộc, nó đã trở thành thói quen. Đến nỗi giấc mơ cũng thành thói quen, những giấc mơ thấy anh, toàn thấy anh. Tôi mơ thấy mình hạnh phúc bên anh đến đoạn bên ghềnh đá Mũi Né thì trước mắt chỉ còn lại màu đỏ thẫm, rồi tỉnh giấc. Tôi bưng lấy đầu, cái nhứt nhói đang xoáy sâu từng cơn trong não, ăn mòn cả giấc mơ.
Vài ngày sau, má Lành mang về tờ báo “Kẻ ngáo đá gϊếŧ người hàng loạt rồi tự sát ở khu tệ nạn đồng cỏ lau”. Nội dung viết “người bị gϊếŧ là một cô gái hành nghề mại da^ʍ nhiễm HIV và một người đồng tính nam”. Đọc đến đoạn ấy tôi cười như điên dại, họ là nạn nhân thì liên quan gì đến đời tư. Giật gân quá, chế giễu quá, đến chết mà anh còn bị cuộc đời vùi dập thêm một lần nữa. Cuộc sống sẽ còn bao điều tàn nhẫn nữa, một mình em không biết làm sao vượt qua những tháng ngày tiếp theo.