Anh dựng chiếc xe ven đường, miệt mài gắn lại cọng dây sên đã tuột. Tôi thẩn thờ đi quanh đó, nghêu ngao câu hát vu vơ, tay với hái bó hoa cỏ lau bỏ vào l*иg xe đạp. Canh lúc tôi đang vu vơ hái thêm vài cành cỏ lau, anh lên xe đạp nhanh về phía xa.
- Này! Em tự đi bộ về nhà đấy nhá!
Tôi vội vã chạy theo phía sau, tay vẫn còn ôm bó hoa cỏ lau. Gió nhẹ đưa hoa bay theo gió, lửng lơ như tuyết trắng mùa đông. Nắng chiều chen kẽ mây rọi qua biển hoa, màu cỏ lau hòa vào màu mây trời. Con đường mòn dẫn đến ánh chiều vàng chói lóa, như thiên đường đang mở lối giữa trần gian. Chạy một đoạn tôi đã thở hổn hển, anh dừng xe, ngoảnh lại nhìn tôi. Gương mặt anh ngược nắng chiều, vừa rõ nét từng nếp da, kẽ tóc, vừa mờ ảo tan trong ánh hoàng hôn. Đôi mắt anh long lanh như phủ màn sương huyền hoặc, làn da rám ấm theo ánh chiều vàng, đôi môi đỏ hồng ẩn khuất sau làn tóc bồng bềnh theo gió thổi che ngang. Nụ cười ngược ánh chiều tà đó đầy rực rỡ, bừng lên như tỏa thêm ánh nắng làm ấm áp tê dại cả người tôi. Tôi nhìn anh say đắm đến độ không dám chớp mắt, để hình ảnh tuyệt đẹp này lấp đầy và khắc sâu mãi trong tâm trí.
Đến nhà, anh nắm tay tôi chạy vội lên gác để kịp ngắm ánh hoàng hôn đang chạm đến đường chân trời. Chúng tôi cùng ngồi trên gác, buông thõng hai chân, mắt nhìn xa xăm về những cánh chim chiều tan biến ở chân mây, dang đôi tay để hứng chút ánh chiều tà ấm áp chạm lên làn da.
Má Lành đi từ xa về, tay ôm bó hoa cỏ lau. Thấy chúng tôi ngồi trên gác, má khẽ gọi anh xuống, đưa bó hoa cỏ lau và một hộp quà màu đỏ rồi nói thì thầm điều gì đó vào tai anh. Anh cười và vội chạy lên gác với tôi. Má nép vào hiên nhà phía dưới nhìn lên cười khúc khích, còn anh thì cười tấm tét bước lên gác, quỳ một chân và vô cùng trịnh trọng.
- Phan Hoài Nhân, em có đồng ý làm vợ của anh Đỗ Minh Thiện không!
Anh mở hộp quà ra, trong đó có hai chiếc nhẫn vàng. Chiếc nhẫn đã ra ten lóm đóm vài vết đen. Tôi không kiềm nổi nụ cười mãn nguyện, ánh mắt đã long lanh. Mẹ Lành phía dưới chạy ra hét lên: - Đồng ý, đồng ý đi! Tôi chưa vội, chỉ muốn cái cảm xúc này, thời khắc này dừng lại ở đây, mãi mãi. Đôi môi tôi mấp máy, run lên.
- Em đồng ý! Dù thế nào, kiếp này em sẽ mãi mãi bên anh.
Tôi ôm lấy bó hoa cỏ lau và đưa tay cho anh đeo chiếc nhẫn vào. Tôi cũng đeo nhẫn cho anh. Chúng tôi nắm chặt lấy tay nhau, hôn nụ hôn thắm thiết, trong tiếng hò reo của má Lành.
Đêm ấy, tôi cứ bần thần không ngủ được. Tôi lên gác và viết lại nhật ký đời mình. Đoạn nhật ký hôm ấy đắm chìm trong biển trời hạnh phúc.
*
Hôm sau, chúng tôi về nhà lúc trời đã nhá nhem tối. Anh chở tôi vừa tới đầu con đường mòn đã vội thắng gấp làm tôi dúi đầu vào lưng anh. Anh đứng đơ người một chút rồi bước xuống xe. Tôi cũng bước xuống, xoa cái mông đang ê ẩm và nhìn theo hướng của anh. Chị Huyền đang đứng trước mặt hai chúng tôi, mặt chị vừa giận dữ, vừa buồn, vừa đau đớn, đôi mắt nhìn chúng tôi một lúc rồi nhẹ long lanh.
- Anh đã từng gieo cho tôi hi vọng mà, sao bây giờ lại thành ra như thế này?
Đôi mắt chị đã trở nên rưng rưng, nhưng nụ cười như khinh rẽ đã trấn áp đôi mắt buồn đau đó.
- Anh chưa từng gieo hi vọng gì cho em, chẳng qua em đang tự ngộ nhận mọi thứ thôi.
- Ngộ nhận mọi thứ à! Thế thì… Bao năm qua anh đừng có quan tâm em đến thế, anh đừng đưa đón em những buổi về khuya, anh đừng chăm sóc mỗi khi em đau ốm, anh đừng nói những lời ngọt ngào để em không phải ngộ nhận mà tưởng tượng về mái ấm của chúng ta. Tại sao cả thanh xuân của em đều có anh xuất hiện, tại sao anh không tàn nhẫn với em ngay từ những phút ban đầu, tại sao trong cuộc đời này em lại gặp anh chứ? Tại sao?
Giọng chị dần gào lớn hơn và nước mắt đã hai dòng tuôn ra.
- Anh… Anh thật lòng xin lỗi!
- Không! Thật ra thì từ ngày nó xuất hiện – chị chỉ tay vào mặt tôi – anh đã thay đổi nhiều lắm. Chúng tôi đang hạnh phúc mà, tại sao mày lại xuất hiện chứ, mày là cái thứ phá hoại…
Từng lời nói đều đay nghiến. Chị nhìn tôi với đôi mắt của người bị tổn thương, đỏ ngầu, lạnh tanh.
- Phải, do tao đã báo với ba mày, do tao đã thông báo cho mọi người cùng biết mày là một thằng bê đê bệnh hoạn. Mày là thứ phá hoại, không đáng để có được hạnh phúc.
Tôi bối rối, bỗng dưng có cảm giác tủi thân và xấu hổ vô cùng, tay chân run lên và muốn co rúm người lại. Dẫu biết bản thân chẳng làm gì sai, nhưng lại chẳng muốn đối diện với những điều thực tại, vết thương cũ lại nhói lên, tim đã nhói lên. Chị nhào về phía tôi, hai tay bấu lấy vai tôi, dùng dằng.
- Cái thằng bê đê này, sao mày lại lây cái bệnh đó cho anh Thiện chứ, cái thằng bệnh hoạn này, mày bệnh hoạn một mình mày thôi!
Anh Thiện vung tay vả vào mặt chị một cái. Chị buông tôi ra, đơ người một lúc nhìn vào chúng tôi. Không gian chìm vào một khoảng im đầy ngột ngạt. Chị cười nhếch môi, quay lưng bước đi lững thững như người say rượu, miệng lẩm bẩm.
- Điên rồi, tất cả điên hết rồi, điên rồi…
Tôi khuỵu xuống, toàn thân bủn rủn, chỉ muốn cuối mặt và nhắm mắt lại.