Thập Niên 90: Nhật Ký Điều Tra Tội Phạm

Chương 7: Tên trộm mèo

Điện thoại của văn phòng vang lên, chị Trương vội vàng nhận nghe. Tuy rằng là phòng hậu cần, nhưng tốc độ nhận điện thoại vẫn giống nhau, chỉ sợ làm lỡ chuyện quan trọng gì đó.

Bên trong truyền đến một giọng nữ: "Có Thẩm Tinh Ngôn ở đó không?" Người ấy dừng lại một chút rồi nói: "Tôi là mẹ của con bé."

Chị Trương đưa điện thoại cho Thẩm Tinh Ngôn: "Tiểu Thẩm, mẹ em."

Thẩm Tinh Ngôn suýt nữa thì vẽ lệch: "Chị nói ai?"

Chị Trương bất lực trợn mắt: "Mẹ em, không phải em nói cuối tuần bà ấy đến thăm em sao."

"Đúng đúng."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Ngôn tiếp xúc với mẹ của nguyên chủ, trong lòng cô có hơi bồn chồn. Cô cầm lấy điện thoại, gọi một tiếng mẹ, nghe thấy bên kia cười phụt một tiếng: "Có bản lĩnh rồi nhỉ, biết cuối tuần mẹ sẽ đến."

Đây không phải là chó ngáp phải ruồi sao.

Với nguyên tắc nói ít sai ít, Thẩm Tinh Ngôn chỉ cười ha ha hai tiếng.

Thẩm Lam bên kia hình như rất cạn lời: "Đúng là cái hũ nút, giống hệt ba con, chả nói được mấy câu."

Trong ký ức của nguyên chủ, Thẩm Lam chính là như vậy, mỗi lần mắng cô đều phải kéo theo Trần Hoa.

Thẩm Tinh Ngôn cảm thấy vẫn nên nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này thì tốt hơn: "Mấy giờ mẹ qua?"

"Mười giờ sáng thứ bảy. Con dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa một chút."

"Con biết rồi."

Cúp điện thoại, Thẩm Tinh Ngôn mơ màng trong một khoảnh khắc, giống như mẹ mình thật sự sắp đến rồi.

Chị Trương vỗ vai cô: "Trẻ con có mẹ là bảo bối, phải biết quý trọng. Được rồi, tan làm đi, cũng không còn sớm nữa."

Thẩm Tinh Ngôn không muốn nấu cơm, cô đến nhà ăn ăn cơm.

Nhà ăn trong đồn là cơm tập thể, có người buổi tối có nhiệm vụ, không kịp về nhà ăn cơm sẽ đối phó một bữa ở nhà ăn.

Không có mấy ai đơn thuần là do lười giống như Thẩm Tinh Ngôn.

Gọi một món mặn hai món rau, một bát cơm. Cô vừa định ngồi xuống thì nghe thấy có người gọi mình, cô quay người qua nhìn, Tạ An Toàn vẫy tay với cô.

Thẩm Tinh Ngôn đi qua đó, ngồi xuống đối diện ông.

Tạ An Toàn còn hai năm nữa là nghỉ hưu, tóc đã lốm đốm bạc, có điều rất rậm rạp, còn chưa hói đầu. Ông có gương mặt tròn, bình thường không hay cười, luôn mang một vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe Lão Trần nói, ông sợ hay cười sẽ không uy nghiêm, suy cho cùng thì mặt tròn rất đáng yêu.

Tạ An Toàn nhìn một chút cơm trong đĩa của cô, nói: "Chỉ ăn một chút thế này sao."

"Buổi tối không quen ăn quá nhiều."

Tạ An Toàn gắp một miếng thịt định ăn lại bỏ xuống, rất bực bội: "Cháu nói bọn họ xem, đúng là không chịu được người ta sống tốt."

Thẩm Tinh Ngôn không nói gì, đợi ông than phiền xong nói chuyện chính.

Tạ An Toàn: "Cháu biết chú đến cục họp gặp phải chuyện gì không? Thằng nhóc Cố Phóng lại muốn điều cháu đến cục thành phố! Lúc đầu cháu bị đám người ở cục thành phố nhét đến chỗ chú, sao nào, bây giờ lại muốn điều về, không có cửa đâu!"

Tạ An Toàn nói văng nước bọt, phát hiện cảm xúc của Thẩm Tinh Ngôn vẫn bình tĩnh, không lên tiếng: "Sao cháu không kinh ngạc một chút nào vậy?"

Ông vỗ trán: "Có phải Lão Trần đã kể rồi không?"

Thẩm Tinh Ngôn cười hì hì gật đầu.

"Lão Trần này, đã nói phải giữ bí mật rồi còn kể lung tung."

"Anh ấy cũng không nói với người khác, chỉ nói với cháu."

Đúng đúng, nói luôn với đương sự, anh ta giỏi thật.

Tạ An Toàn thở dài một tiếng: "Chú muốn nghe ý kiến của cháu... Thật ra có một câu Lão Trần nói đúng, cháu ở lại đồn cùng lắm là làm đến đồn trưởng. Cháu là sinh viên tốt, lại là chuyên ngành pháp y, ở đồn chúng ta đúng là nhân tài không được trọng dụng."

Thẩm Tinh Ngôn biết tuy ngoài miệng Tạ An Toàn nói đừng ai hòng điều cô đi, nhưng trong lòng ông vẫn nghĩ cho cô, mong cô có thể đến chỗ tốt hơn.

"Cháu nghe lãnh đạo sắp xếp."

Tạ An Toàn tức đến nỗi đập bàn: "Chú muốn nghe cháu nói lời ứng phó sao, chú muốn nghe lời thật lòng!"

Thẩm Tinh Ngôn vừa định mở miệng, Tạ An Toàn xua tay: "Thôi vậy, cháu đừng làm chú ngột ngạt nữa!" Ông bưng đĩa cơm rời đi, còn chưa ăn được một miếng cơm.

Thẩm Tinh Ngôn nhìn bóng lưng ông mỉm cười, gặp được lãnh đạo thật sự nghĩ cho cấp dưới là phúc của cô.

......

Lão Trần nhìn những đường kỳ lạ ở trên bản đồ, chau mày thật chặt.

Tôn Khải cũng nghiêng đầu nhìn: "Tiểu Thẩm, cô vẽ gì vậy? Dựa vào thứ này là có thể tìm được người tình nghi phạm tội sao?"

Lão Trần cũng giữ thái độ nghi ngờ: "Có phải sơ sài quá rồi không?"

"Thứ này gọi là chân dung địa lý, thông qua địa điểm gây án của người tình nghi phạm tội, suy đoán ra nhà hoặc chỗ ở của người tình nghi, từ đó tìm được người tình nghi."

"Thần kỳ vậy sao?"

Thẩm Tinh Ngôn chỉ vào một vòng được khoanh lại: "Đầu tiên nghi phạm sẽ không ở đây, bởi vì nơi đây là nơi trộm mèo dày đặc nhất, gây án ở đây rất dễ bị lộ. Thêm nữa, hắn ta sẽ không đi đến nơi cách chỗ mình ở quá xa, đi xa cần phương tiện giao thông, gây án không tiện."

"Mà ở đây." Đó là một khu được gạch chéo, không có bút màu, chỉ đành dùng cách này: "Là nơi bao trùm tất cả các hiện trường vụ án, tôi đoán hắn ta ở chỗ này."

Lão Trần nhìn chằm chằm đánh dấu ở trên bản đồ, chép miệng: "Không dễ, nơi đây là khu ổ chuột, người ở đây vừa nhiều vừa phức tạp, điều tra khá khó khăn."

Thẩm Tinh Ngôn cười thần bí: "Tôi có cách."

Buổi chiều, Thẩm Tinh Ngôn, Lão Trần và Tôn Khải cùng đến khu ổ chuột. Tôn Khải đơn thuần là đi hóng hớt, anh ta vẫn nghi ngờ chân dung địa lý của Thẩm Tinh Ngôn.

Thẩm Tinh Ngôn mặc một chiếc váy trắng cotton, một đôi giày trắng, phối với tất trắng, tóc buộc đuôi ngựa, đeo túi đeo chéo màu nâu nhạt, trông giống con gái của một gia đình có tiền nào đó.

Cô vừa đi vừa oán hận với Lão Trần: "Anh đưa tôi đến nơi quỷ quái gì đây, vừa rách nát vừa hôi thối."

Lão Trần mặc áo sơ mi màu xanh nước biển đậm, vẻ mặt nịnh nọt: "Cô Thẩm, ở đây thật sự có người bán mèo, mèo vô cùng xinh đẹp, tôi không lừa cô đâu, bạn tôi mua ở đây mà."

Tôn Khải mặc áo phông màu trắng, đeo một chiếc đồng hồ màu vàng, vênh váo tự đắc nói: "Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám lừa em gái tôi, hậu quả anh tự chịu."

"Hai người đợi một chút, tôi đi nghe ngóng."

Lão Trần chạy chậm đến trước mặt một bác gái mang theo một đứa trẻ: "Chào chị, xin hỏi chị có biết mua mèo ở đâu không? Bạn tôi đã từng đến mua, cậu ấy không nói rõ vị trí."

Bác gái lắc đầu: "Không cần mua, đâu đâu cũng là mèo."

Lão Trần lại nhìn thấy phía xa có người chơi cờ, thế là chạy qua hỏi.

Ông lão đang đánh cờ nói: "Sang bên phía đông mà hỏi."

Mắt Lão Trần sáng lên, anh ta liếc mắt ra hiệu cho hai người Thẩm Tinh Ngôn. Thẩm Tinh Ngôn dùng tay không ngừng quạt, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Còn không tìm được chỗ bán mèo là tôi về đấy, chạy theo anh một ngày rồi, tôi chỉ muốn mua một con Ragdoll mà thôi, để Lệ Lệ biết tôi không thèm để con Ragdoll của cô ta vào trong mắt.”

Lão Trần khuyên giải: "Đến phía trước nhất định sẽ tìm được, bà cố nội, cô kiên nhẫn thêm một chút nữa."

Thẩm Tinh Ngôn bĩu miệng đi về phía trước, khóe mắt liếc nhìn thấy một bóng người nhanh chóng chạy đi. Cô liếc mắt ra hiệu với Tôn Khải, Tôn Khải giả vờ buộc dây giày, quay đầu nhìn bóng người đó.

Ba người tiếp tục đi về phía đông, Thẩm Tinh Ngôn vẫn oán giận, Lão Trần vẫn đang khuyên, Tôn Khải thỉnh thoảng uy hϊếp Lão Trần vài câu.

Đột nhiên có người xông ra từ phía bên, Thẩm Tinh Ngôn giật mình: "Anh làm gì vậy?! Dọa chết người ta rồi!"

Lão Trần cũng vỗ ngực: "Anh đi ra không thể phát ra tiếng được sao? Đúng là đáng sợ."

Người đó cười hì hì: "Tôi nghe nói các người muốn mua mèo."

Lão Trần quan sát anh ta từ trên xuống dưới, chiều cao khoảng 176, hơi gầy, tóc ngắn, sống mũi rất cao, đầu mũi lớn, khóe miệng hơi nhếch lên, răng lại thiếu một góc. Anh ta mặc một chiếc áo phông màu xám, quần bò màu xanh, chân đi đôi giày vận động, trông kích cỡ... Ừm, cỡ 43.

Lão Trần vội vàng bảo vệ trước mặt Thẩm Tinh Ngôn, vẻ mặt phòng bị: "Anh định làm gì?"

"Tôi có mèo, các người mua không?" Vẻ mặt người đàn ông nịnh nọt, còn quá mức hơn cả Lão Trần.

Hai mắt Thẩm Tinh Ngôn sáng lên, cô đẩy Lão Trần ra: "Mua mua mua, mau đưa tôi đi."

Người đàn ông xoa tay: "Xem mèo mười tệ."

"Xem thử còn thu tiền? Anh đúng là khảm tiền vào trong mắt rồi." Tôn Khải ra vẻ muốn đánh anh ta, bị Thẩm Ngôn Tinh ngăn lại: "Tôi đưa, tôi có tiền." Thẩm Tinh Ngôn kéo khóa túi ra, cố ý để người đàn ông nhìn thấy tiền ở bên trong, cô rút một tờ mười tệ đưa cho anh ta.

Người đàn ông tiện tay nhét vào trong túi: "Thực ra là do người xem mèo quá nhiều, có người xem rồi lại không mua, lãng phí thời gian của tôi, mười tệ này coi như là phí vất vả."

Thẩm Tinh Ngôn cười nói: "Anh nói đúng, có những người chính là không được việc." Nói rồi cô hung hăng trừng mắt nhìn Tôn Khải.

Tôn Khải sờ mũi, lặng lẽ quay đầu đi.

Người đàn ông đáp lời: "Tôi thấy em gái không tồi đấy, ra tay hào phóng, tôi vừa nhập vào một con mèo Anh lông ngắn, bộ lông ấy đúng là bóng loáng mượt mà."

"Tôi thích Ragdoll."

"Ragdoll cũng có, tùy cô chọn."

Người đàn ông dẫn họ rẽ ngang rẽ dọc, đến trước một căn nhà cũ nát. Người đàn ông vừa chạy đi bước ra từ trong nhà, vui mừng vẫy tay với mấy người họ như nhìn thấy chi phiếu.

Còn chưa đi vào trong nhà đã nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo.

Thẩm Tinh Ngôn bước nhanh đi vào, trong nhà có năm sáu con mèo, đều là mèo giống, được nuôi ở trong l*иg, mà mèo của bà Lý cũng ở trong đó.

Người đàn ông tiện tay nhấc lên: "Cô xem con Ragdoll này đẹp biết bao, bán cho cô hai trăm tệ, bảo đảm không thiệt."

"Hai trăm tệ, quả thực là không lỗ." Thẩm Tinh Ngôn nhận lấy cái l*иg, đặt xuống đấy, làm ra tư thế muốn kéo khóa túi. Khóe mắt liếc nhìn thấy bóng dáng Lão Trần và Tôn Khải, cô quay phắt người lại vung nắm đấm lên, quật người đàn ông ngã xuống đất.

Người đàn ông còn chưa phản ứng lại, Thẩm Tinh Ngôn đã vặn cánh tay anh ta về phía sau, đầu gối ấn lên lưng anh ta, trực tiếp đeo còng tay lên.

Đồng bọn của người đàn ông bị biến cố bất thình lình dọa sợ, mắng một tiếng mẹ nó rồi chạy đi.

Lão Trần và Tôn Khải đâu để anh ta chạy thoát, mỗi người phụ trách một nửa, ấn anh ta xuống.

"Mẹ nó! Các người là ai?! Buông ông ra!"

Thẩm Tinh Ngôn lấy thẻ cảnh sát ra, ném tới trước mặt người đàn ông: "Miệng sạch sẽ một chút, nhìn cho rõ đi, chị đây là cảnh sát!"

Người đàn ông lập tức trở nên uể oải: "Chị cảnh sát, tôi khai, tôi khai hết. Tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không nhận ra Phật, còn muốn bán mèo cho chị, chị mặc sức chọn, muốn con nào thì cứ cầm đi."

"Tôi thấy anh có chết cũng không hối hận, mèo đến từ đâu trong lòng anh còn không rõ sao!"

"Mấy người cũng không thiếu tiền, chỉ là một con mèo mà thôi, mất rồi thì lại mua."

Lão Trần đập lên gáy anh ta một cái: "Chỉ với việc trộm những con mèo này thôi cũng đủ cho anh ngồi tù rồi, còn lải nhải cái gì."

"Trộm mèo cũng phải ngồi tù? Chú cảnh sát, anh đừng dọa tôi."

Lão Trần cười lạnh: "Đợi về đồn rồi, xem xem có lừa anh không?"