Vụ án xác chết trôi ở công viên đã được phá, hòn đá đè nặng trong lòng mọi người rơi xuống, người trong đồn cảnh sát đều thở phào một hơi, bầu không khí thoải mái hàng ngày được khôi phục.
Chị Trương ghé đến trước mặt Thẩm Tinh Ngôn, cầm một bức ảnh đưa cho cô: "Tiểu Thẩm à, đây là cháu trai nhà mẹ đẻ của chị, cậu nhóc có một công việc ổn định ở cục thuốc lá, ngoại hình cũng không tồi. Chị nói tình huống của em với cậu ấy rồi, cậu ấy vô cùng có hứng thú, rất muốn gặp em, thứ bảy tuần này hai người gặp mặt có được không?"
Thẩm Tinh Ngôn đau đầu, đây đã là người thứ hai mà chị Trương giới thiệu, cô không muốn xem mắt: "Xin lỗi chị Trương, cuối tuần này em có việc rồi."
"Một mình em thì có chuyện gì chứ."
"Mẹ em định đến."
"Vậy thì không khéo rồi, tiếc quá, thằng cháu này của chị rất ổn đấy."
Thẩm Tinh Ngôn cười khan, mượn cớ đi phân phát đồ làm mát để chạy trốn.
Đồ làm mát có dầu gió, dầu thơm, hương muỗi, hoắc hương... Bởi vì thường phải ra hiện trường, trời nóng lại nhiều muỗi, không thể thiếu được những đồ đuổi muỗi và tránh nóng.
Thẩm Tinh Ngôn phân loại dựa theo danh sách, xách đồ phát cho các bộ phận.
Lão Trần cười hì hì, ánh mắt nhìn Thẩm Tinh Ngôn cứ như nhìn báu vật, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng thoải mái như bây giờ, mới mấy ngày đã phá được án: "Tiểu Thẩm, đến đây, cho em một gói bánh quy."
Thẩm Tinh Ngôn ngây ra: "Cảm ơn, anh giữ lại đi."
"Khách sáo gì với anh chứ." Lão Trần nhét vào tay cô: "Sau này đói thì có thể ăn."
"Vậy cảm ơn anh Trần."
"Không cần cảm ơn, lần này em lập công lớn. Đồn trưởng đến cục để họp rồi, nếu không ngoài ý muốn chắc chắn sẽ được khen thưởng."
Thẩm Tinh Ngôn chuyển chủ đề, nghịch ngợm hỏi: "Có tiền thưởng không?"
Lão Trần giơ tay gõ cho cô một cái: "Chúng ta phục vụ vì nhân dân!"
Thẩm Tinh Ngôn xoa trán, tủi thân nói: "Đúng đúng, tư tưởng của em hạn hẹp quá."
Lão Trần cười lớn.
Thẩm Tinh Ngôn phân phát đồ làm mát xong thì trở về phòng làm việc, đưa tờ đơn đã ký xong cho chị Trương.
Chị Trương cầm lấy nhìn thử: "Phát nhanh thật." Từ sau khi Thẩm Tinh Ngôn đến, công việc của chị ấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cô bé Thẩm Tinh Ngôn này chịu khó làm việc, có những lúc chỉ cần một ánh mắt cô đã biết phải làm gì, rất có giác ngộ.
Chị Trương định bồi dưỡng Thẩm Tinh Ngôn cho thật tốt, cô gái này ở phòng hậu cần sẽ có tiền đồ lắm đây.
Có người gõ cửa, Lão Trần thò đầu vào: "Tiểu Thẩm, đi với tôi ra hiện trường, con mèo nhà bà Lý không thấy đâu rồi."
Thẩm Tinh Ngôn đang định đồng ý, chị Trương nói: "Phòng các anh hết người rồi sao? Đến chỗ chúng tôi gọi người làm gì."
"Đều ra ngoài hết rồi, chị cũng biết quy tắc đấy, không thể chỉ có một người ra hiện trường."
"Đi đi đi đi, trông Tiểu Thẩm của chúng tôi cho tốt, đừng để bị mèo bắt đi."
Lão Trần liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Tinh Ngôn, Thẩm Tinh Ngôn thu dọn đồ đạc đi theo Lão Trần.
Bà Lý là một chủ hộ già ở đường Long Tương, con cái đều ở nước ngoài, chồng qua đời vào năm ngoái, con cái định đón bà ra nước ngoài nhưng bà không chịu. Bà nói lớn tuổi rồi, đi ra ngoài cái gì cũng không quen thuộc, không bằng ở lại đây, rảnh rỗi thì tìm hàng xóm nói chuyện, đi dạo phố, cuộc sống cũng khá tốt đẹp.
Sau khi chồng qua đời, bà Lý nuôi một con mèo làm bạn, bà rất thương con mèo này, nuôi dưỡng nó giống như là con mình vậy.
Con mèo lạc mất, bà Lý trở nên luống cuống, phát động hàng xóm đi tìm. Họ không tìm thấy, chỉ đành đi tới đồn cảnh sát.
Lão Trần an ủi bà Lý: "Mèo của bác trông như thế nào?"
Bà Lý lấy một bức ảnh cho họ xem, trên bức ảnh là bà Lý ôm con mèo, vẻ mặt hiền từ. Mà chú mèo ấy béo mập, đôi mắt lớn tròn xoe, bộ lông đen trắng đan xen, cái đuôi xù lông như cái chổi, nó ngoan ngoãn nằm trong lòng bà Lý.
Thẩm Tinh Ngôn kêu một tiếng, nhìn giống như gấu bông vậy.
Lão Trần: "Lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc nào?"
"Buổi sáng hôm nay, tôi ra ngoài mua thức ăn, nói với nó rằng phải ngoan ngoãn ở trong nhà rồi đi ra ngoài, khi trở về thì không thấy đâu nữa."
"Đã đóng cửa sổ chưa?"
"Cửa đã khóa, cửa sổ thì vẫn mở, có điều có rèm che, bình thường cũng như vậy. Bé con ngoan lắm, sẽ không chạy lung tung."
Lão Trần nhíu chặt mày, không phải tự mình chạy đi, lẽ nào là bị trộm sao? Ai lại trộm một con mèo chứ?
Thẩm Tinh Ngôn đột nhiên hỏi: "Mua rất đắt sao?"
Lão Trần kinh ngạc nhìn cô một cái, lẽ nào mèo còn cần phải mua?
Bà Lý lắc đầu: "Mèo do con gái tôi mua, nó sợ tôi cô đơn, cố ý mua mèo để bầu bạn với tôi, tôi không biết bao nhiêu tiền."
Lão Trần cảm khái, người có tiền đúng là khác biệt, người còn không nuôi nổi còn mua mèo. Anh ta đè suy nghĩ vô dụng xuống, đứng dậy nhìn thử cửa sổ, cửa sổ mở ra bên ngoài, hai tấm rèm cửa không có khóa, chỉ được đóng lại một cách qua loa.
Bên ngoài cửa sổ trồng rất nhiều cây, cành cây rậm rạp, bao phủ cả căn nhà.
Thẩm Tinh Ngôn đứng dậy nhìn thử, đi qua đi lại, nhìn thấy cái cây bên ngoài cửa sổ thì khựng lại. Cô kiểm tra mép cửa sổ cả bên trong và bên ngoài, cuối cùng cũng tìm được một nửa dấu chân, cô gọi Lão Trần lại.
Lão Trần đo độ lớn của dấu chân: "Đây là dấu chân của đàn ông."
"Giày vận động, khoảng cỡ 43, chiều cao khoảng từ 175 đến 185, cân nặng, ờ..." Thẩm Tinh Ngôn nhìn Lão Trần một cái: "Chỉ có một nửa dấu chân, không thể đoán ra được."
Lão Trần líu lưỡi: "Chỉ nhìn dấu chân thôi em cũng có thể đoán ra được chiều cao sao?"
"Đây là kỹ năng cơ bản." Ở thời đại của cô, kỹ năng này là điều thiết yếu của mỗi một cảnh sát hình sự, cô luyện rất lâu mới luyện được kỹ năng phán đoán ra được kích cỡ của dấu giày và chiều cao.
Lão Trần cười, anh ta dám nói trong đồn không có mấy người có kỹ năng cơ bản này, anh ta hỏi bà Lý: "Trong những người đàn ông bác biết có ai như vậy không?"
Bà Lý lắc đầu.
Lão Trần nhìn Thẩm Tinh Ngôn: “Em thấy thế nào?"
"Có khả năng là bị trộm, loại mèo ragdoll này rất đắt."
Bà Lý vừa nghe thấy bị trộm là bắt đầu khóc nức nở: "Là tên đáng chết nào trộm bé con nhà tôi, con nhóc mới được một tuổi! Cảnh sát Trần, cầu xin anh giúp tôi, giúp tôi tìm bé con về có được không?"
"Chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, bác yên tâm. Bác nói với cháu có những ai biết nhà bác nuôi mèo?"
Bà Lý lau sạch nước mắt: "Trong tiểu khu có rất nhiều người biết, thỉnh thoảng tôi sẽ ôm bé con ra ngoài đi bộ."
Phạm vi lớn như vậy thì khó khăn rồi.
......
Trên đường Lão Trần thở dài một tiếng, như mò kim đáy bể, đi đâu tìm mèo bây giờ.
Thẩm Tinh Ngôn vừa đi vừa quan sát, đừng nói là tiểu khu, cho dù là trên đường cũng không có camera giám sát, muốn tìm được tên trộm thì phải tìm cách khác: "Nếu như là kẻ trộm chuyên nghiệp thì có lẽ không chỉ nhà bà Lý mất mèo, nếu như là nhất thời muốn trộm mèo thì phiền phức rồi."
Một câu đã nhắc nhở Lão Trần, Lão Trần vỗ gáy một cái: "Xem anh này, càng già đầu óc càng kém, còn không bằng một cô gái nhỏ. Bây giờ còn sớm, chúng ta chia nhau ra hỏi, xem còn nhà ai mất mèo nữa."
Không đi hỏi thì không biết, hỏi ra mới giật mình, thế mà lại có mười mấy nhà mất mèo, đa số họ đều cho rằng mèo tự mình chạy đi mất, suy cho cùng thì mèo cũng không trung thành như chó, đi mất là chuyện bình thường. Cũng có bốn nhà dán thông báo tìm kiếm, nhưng không có thu hoạch gì.
Thẩm Tinh Ngôn nhìn những tấm ảnh, mèo bị mất đều là mèo giống, tổng cộng giá tiền không hề rẻ, đủ để tuyên án rồi.
Lão Trần lại chép miệng, việc này rõ ràng là trộm cắp có chủ ý.
Hai người trở về đồn, mệt đến nỗi ngồi thừ ra trên ghế, trên bàn để một tập ảnh mèo.
Tôn Khải nhìn thấy tình trạng của hai người thì vui vẻ: "Hai người đi làm gì vậy? Sao lại thành thế này rồi?" Anh ta bưng cái ca tráng men uống nước: "Tôi sắp khát chết rồi, tòa số 5 và tòa số 6 của tiểu khu Dương Quang cãi nhau, tôi khuyên một hồi lâu cuối cùng cũng yên ổn lại. Anh nói xem, ngày nào cũng gà bay chó sủa thế này, tuổi thọ của tôi cũng ngắn đi mấy năm rồi."
Lão Trần trợn mắt nhìn anh ta: "Làm cảnh sát nhân dân không phải là đi xử lý những chuyện này sao, ngày đầu tiên anh vào làm đồn trưởng Tạ đã nói với anh rồi, bây giờ cũng có con rồi mà còn oán hận."
Tôn Khải cười: "Tôi chỉ than vãn thôi, có lần nào tôi không xông lên phía trước đâu. Đúng rồi, hai người có chuyện gì vậy?" Anh ta hếch cằm về phía những tấm ảnh.
Lão Trần nói: "Đừng nhắc nữa, gặp phải một tên trộm mèo, hoàn toàn không có manh mối gì."
"Đừng vội, cứ từ từ, không phải chỉ là mèo thôi sao."
"Không phải chỉ là mèo? Anh biết con mèo này đắt thế nào không? Con rẻ nhất cũng năm mươi."
"Bao nhiêu?! Năm mươi?! Bằng một nửa tháng lương của tôi rồi. Nhất định phải bắt được tên trộm mèo này!"
"Còn cần anh nói sao, đúng rồi, đồn trưởng Tạ về chưa?"
"Về rồi, đang ở trong văn phòng."
Lão Trần thu dọn ảnh ở trên bàn: "Tôi đi báo cáo với đồn trưởng Tạ."
Lão Trần gõ cửa đi vào, Tạ An Toàn mang vẻ mặt buồn rầu, chẳng tốt hơn anh ta của lúc nãy là bao.
Lão Trần buồn bực: "Nhìn anh không giống như được bên trên khen ngợi mà giống bị dạy bảo một trận hơn."
Tạ An Toàn hừ một tiếng, vứt cuộn cờ gấm cho anh ta: "Chỉ cho thứ này."
Lão Trần mở ra, chỉ thấy bên trên có bốn chữ lớn vàng rực rỡ - Phá án như thần. Anh ta vui vẻ: "Không phải là cũng khá tốt sao."
"Cậu nhìn kỹ lại xem."
Nhìn lại lạc khoản - Phân đội hai đội cảnh sát hình sự thành phố.
Khóe miệng Lão Trần giật giật: "Phân đội hai nghĩa là gì?"
"Tên nhóc thối Cố Phóng nhìn trúng Tiểu Thẩm, muốn điều cô bé đến cục thành phố."
"Anh đồng ý rồi sao?"
"Tôi đồng ý cái mông, khó khăn lắm mới có một người bản lĩnh, đồn trưởng như tôi mới được nở mày nở mặt một lần đã muốn cướp người, không có cửa đâu!" Tạ An Toàn cầm cốc trà đập mạnh xuống bàn.
Lão Trần thở dài: "Năng lực nghiệp vụ của Tiểu Thẩm mạnh, chẳng trách Cố Phóng lại nhớ thương." Sau đó anh ta nói chuyện bà Lý tìm mèo với Tạ An Toàn.
Tạ An Toàn uống một ngụm nước lạnh lớn, đè nén lửa giận ở trong lòng xuống: "Không hổ là sinh viên tốt, tâm tư tinh tế, năng lực quan sát mạnh, kiến thức lý luận vững chắc, có tương lai, tiền đồ của Tiểu Thẩm đúng là vô lượng."
"Đúng vậy, nhưng nếu như đi theo chúng ta, tương lai Tiểu Thẩm cũng chỉ là một cảnh sát nhân dân, cùng lắm là làm đồn trưởng."
"Lão Trần, cậu có ý gì! Đồn trưởng thì sao chứ?! Tốt xấu gì cũng là làm quan!" Tạ An Toàn không phục: "Vốn dĩ khi Tiểu Thẩm say thi thể ai cũng không thèm, nhất định phải nhét vào chỗ tôi. Bây giờ người ta không say nữa, năng lực nghiệp vụ trở nên nổi bật thì lại đến tranh giành, chuyện này có nói thế nào tôi cũng không đồng ý." Tạ An Toàn trợn mắt nhìn Lão Trần một cái: "Không được nói chuyện này với ai, nhất là Tiểu Thẩm."
"Tôi biết, anh còn không tin tôi sao."
"Vì là cậu nên tôi mới không tin được."
Lão Trần ra khỏi văn phòng của Tạ An Toàn, ôm xấp ảnh vui vẻ đi tìm Thẩm Tinh Ngôn. Anh ta thần bí lại gần cô, thấp giọng nói bên cạnh tai cô: "Tôi nói cho cô một chuyện, nghe xong coi như là chưa nghe nhé."
Chị Trương ở đối diện đập bàn: "Này này này, Lão Trần, cậu chú ý ảnh hưởng, cậu lại gần cô gái nhỏ nhà người ta như vậy làm gì."
"Sợ chị nghe trộm."
Chị Trương trợn mắt: "Tôi không thèm nghe đâu." Nhưng chị ấy lại dựng tai lên, nghe họ nói chuyện. Tiếc là giọng của Lão Trần quá nhỏ, không nghe được gì cả. Chị ấy vò đầu bứt tai, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tinh Ngôn, thiếu chút nữa là viết năm chữ lớn "Mau nói cho tôi nghe" lên trán.
Thẩm Tinh Ngôn nghe xong chỉ gật đầu rồi tiếp tục tô tô vẽ vẽ trên bản đồ.
Lão Trần nhụt chí: "Sao cô không có chút phản ứng gì vậy?"
"Anh nghĩ tôi sẽ có phản ứng gì?" Thẩm Tinh Ngôn nhún vai: "Đến đâu thì hay đến đó thôi."
Lão Trần cười: "Tâm thái cô tốt thật đấy."
Có thể không tốt sao, ngay cả việc xuyên vào quyển ghi chép cô còn tiếp nhận được thì có gì không thể tiếp nhận nữa.