Đối với Khổng Hiểu Minh, thi đỗ Đại học Quảng Nguyên trở thành vinh quang của gia đình cậu ta, là chuyện đáng tự hào nhất trong cuộc đời cậu ta. Nhưng lên đến đại học mới biết, cậu ta nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi.
Cậu ta thi đỗ dựa vào nỗ lực hết ngày này qua ngày khác, ngoại trừ học tập thì không còn sở trường nào khác. Mỗi lần nhìn thấy các bạn học tích cực tham gia hoạt động của trường học, có tài nghệ này kia, sự tự ti bao trùm cả người cậu ta.
Cậu ta tự giễu, thi đỗ đại học thì có gì chứ, không phải là vẫn bị xem thường sao.
Ma Hải Quân chính là sự an ủi duy nhất cho cảm xúc tự ti đó của cậu ta, bởi vì Ma Hải Quân còn không bằng cậu ta. Ma Hải Quân xuất thân từ nông thôn, ngoại trừ nhiệt huyết ra thì không còn gì nữa.
Nhưng không hiểu sao Ma Hải Quân lại có thể trở thành bạn trai của Trương Uyển Thanh, sau khi Khổng Hiểu Minh biết thì kinh ngạc không thôi.
Một người mà cậu ta cho rằng cũng tự ti giống mình, thế mà lại im hơi lặng tiếng làm chuyện lớn.
Trương Uyển Thanh là con gái thành phố, gia cảnh tốt, xinh đẹp, thông minh, là người tình trong mộng của không ít người.
Ma Hải Quân dựa vào đâu chứ?!
Ghen tị thay thế cho tự ti, ánh mắt Khổng Hiểu Minh nhìn Ma Hải Quân thay đổi, không còn thân thiện nữa, không còn coi cậu ấy là người cùng chiến tuyến với mình nữa.
Nhưng trước mặt người khác, cậu ta che giấu rất tốt, hình tượng mọt sách làm mọi người đều cảm thấy cậu ta vô hại.
Mới đầu, Khổng Hiểu Minh không có hành động thực tế. Chỉ là khi Ma Hải Quân oán hận Trương Uyển Thanh, cậu ta thầm vui vẻ.
Một ngày, câu chuyện đột nhiên chuyển biến.
Tối hôm ấy cậu ta trở về từ thư viện, không biết là do hiếu kỳ hay gì khác, cậu ta đi trên một con đường chưa từng đi qua. Trên con đường ấy, ánh đèn tối mờ, rừng cây rậm rạp, nhiều đôi tình nhân rất thích nơi này.
Ngay ở đó, cậu ta nhìn thấy Trương Uyển Thanh và Lý Dũng, Trương Uyển Thanh cúi đầu, hình như đang khóc, Lý Dũng vuốt ve sau lưng cô ấy, bầu không khí vô cùng mờ ám.
Trong lòng Khổng Hiểu Minh dâng lên một niềm sung sướиɠ, tìm được bạn gái thì sao chứ, còn không phải là vẫn bị phản bội sao.
Nhưng tiếp đó Lý Dũng lại ôm Trương Uyển Thanh vào lòng.
Trong đầu Khổng Hiểu Minh lập tức bùng nổ, trong ánh mắt cậu ta hiện lên sự điên cuồng.
Cậu ta không kịp suy nghĩ kỹ càng cảm giác phức tạp trong lòng là gì đã vội vàng trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá, vẻ mặt Ma Hải Quân uể oải, mấy người Uông Bác đang khuyên cậu ấy buông bỏ Trương Uyển Thanh, hai người họ không phải là người cùng thế giới, miễn cưỡng ở bên nhau cũng chỉ làm tổn thương đối phương mà thôi.
Khổng Hiểu Minh cười lạnh trong lòng, là Trương Uyển Thanh có niềm vui mới mới đá cậu ấy.
Sau hôm đó, Khổng Hiểu Minh cố ý theo dõi Lý Dũng. Cậu ta phát hiện Trương Uyển Thanh vừa hẹn hò với Ma Hải Quân, còn hẹn hò với Lý Dũng, hơn nữa thời gian hẹn hò của hai người càng ngày càng dài.
Buổi sáng ngày 19, Ma Hải Quân xanh tím mặt, nói muốn chia tay với Trương Uyển Thanh.
Uông Bác khuyên cậu ấy nghĩ thoáng một chút, Trương Uyển Thanh không phù hợp với cậu ấy, chia tay sớm giải thoát sớm.
Mà từ đầu đến cuối Lý Dũng đều không nói gì, cậu ta trầm mặc lật sách, lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện.
Khổng Hiểu Minh ở bên cạnh quan sát Lý Dũng, trong lòng đã có kế hoạch.
Cậu ta biết Lý Dũng cũng sẽ đi, nhưng cậu ta không muốn để Lý Dũng đi.
Khổng Hiểu Minh vẫn luôn có bệnh mất ngủ, hơn nữa giấc ngủ rất nông, vì để có thể ngủ thật tốt, cậu ta thường chuẩn bị thuốc ngủ. Cậu ta biết rất rõ lượng thuốc ngủ bao nhiêu có thể khiến một người ngủ trong thời gian dài.
Vào lúc Lý Dũng ăn cơm trưa xong và trở về ký túc xá, khi đưa nước cho Lý Dũng, cậu ta tiện tay cho một viên thuốc ngủ vào.
Lý Dũng uống nước xong thì ngủ thẳng đến khi trời tối.
Khổng Hiểu Minh lại vội vàng ra ngoài, cậu ta biết Ma Hải Quân hẹn ở đâu, cậu ta nhất định phải gặp được Trương Uyển Thanh trước khi hai người họ gặp nhau.
Ma Hải Quân và Trương Uyển Thanh hẹn nhau vào hai giờ chiều, Khổng Hiểu Minh đã đợi trên đường mà Trương Uyển Thanh nhất định phải đi qua từ sớm.
Cậu ta rất căng thẳng, nếu như không đợi được Trương Uyển Thanh, kế hoạch sẽ thất bại, chỉ có tìm cơ hội vào lần sau.
Khi cậu ta tưởng rằng tốn công một chuyến thì nhìn thấy Trương Uyển Thanh khoan thai đến muộn.
Khổng Hiểu Minh ấn lên trái tim đang đập điên cuồng, chặn Trương Uyển Thanh lại.
Trương Uyển Thanh biết cậu ta là bạn cùng phòng của Ma Hải Quân và Lý Dũng, tên là gì thì nhất thời không thể nhớ ra, cô ấy hỏi cậu ta muốn làm gì.
Khổng Hiểu Minh nói: "Hải Quân đột nhiên bị thầy gọi đi, lại không liên lạc được với cô, cậu ấy bảo tôi đến tìm cô, dẫn cô lêи đỉиɦ núi trước, cậu ấy sẽ đến muộn hơn."
Trương Uyển Thanh không hề nghi ngờ, nói một câu bực tức: "Chia tay thôi mà phiền phức như vậy, chia tay ở đâu mà không phải là chia tay chứ." Nói xong cô ấy lêи đỉиɦ núi với Khổng Hiểu Minh.
Khổng Hiểu Minh cố ý dẫn Trương Uyển Thanh rẽ trái rẽ phải, cho đến bốn giờ chiều vẫn chưa đến đỉnh núi.
Trương Uyển Thanh gắt gỏng: "Rốt cuộc cậu có biết đường không! Còn rẽ nữa là trời tối mất."
"Lần đầu tiên tới, không quen lắm, tôi tìm đường đây."
Trương Uyển Thanh trợn mắt lên: "Không quen đường thì cậu đến làm gì, đợi ở chân núi không được sao. Ma Hải Quân cũng vậy, chưa bao giờ khiến người ta vừa ý, tìm người khác không được sao, sao phải tìm một tên mọt sách như cậu chứ, mất thời gian! Này, tôi nói đấy, cậu nhanh lên!"
Khổng Hiểu Minh nhìn hoàn cảnh xung quanh, không có đường đi, toàn là cây cối và bụi rậm, rất ít người đến, chính là nơi này.
Cậu ta đột nhiên quay người nhìn Trương Uyển Thanh, vẻ mặt ngây ngốc vô hại ban đầu trở nên dữ tợn, cậu ta cười lạnh lại gần Trương Uyển Thanh: "Người phụ nữ lăng nhăng này!"
Trương Uyển Thanh bị dọa sợ trước vẻ mặt đột nhiên biến hóa của cậu ta, mặt cô ấy trắng bệch: "Cậu làm gì đấy?!"
"Tôi làm gì?! Cô nói xem tôi có thể làm gì! Cô vừa yêu đương với Ma Hải Quân, lại tán tỉnh Lý Dũng, phụ nữ các cô đều giống nhau, một chân giẫm hai thuyền!"
"Tôi và Lý Dũng chỉ là bạn bình thường, tôi và Ma Hải Quân cũng sắp chia tay rồi, cậu đừng có ngậm máu phun người!"
"Tôi tận mắt nhìn thấy, cô và Lý Dũng ôm nhau."
Trương Uyển Thanh bị người khác vạch trần ngay trước mặt, thẹn quá hóa giận: "Cậu là cọng hành gì chứ, dựa vào đâu mà quản tôi! Tôi muốn ở cùng ai thì ở, cậu quản được sao!"
"Ai muốn quản cô, loại phụ nữ như cô nên tự sinh tự diệt đi!"
Nói xong, một tia chớp xé rách bầu trời, không biết từ lúc nào trời đã tối hẳn, có thể thấy bão sắp đến rồi.
Từ nhỏ Trương Uyển Thanh đã sợ sấm chớp, ba mẹ bận việc, thường vứt cô ấy ở nhà một mình, khi có sấm chớp cô ấy rất sợ hãi, hận không thể tìm một nơi trốn đi.
Tia chớp đi qua, ngay sau đó là tiếng sấm đùng đoàng vang dội.
Trương Uyển Thanh sợ hãi kêu một tiếng, bụm tai lại, ngồi xổm xuống đất.
Khổng Hiểu Minh thấy vậy thì cười lớn, sự sợ hãi của Trương Uyển Thanh làm cậu ta vui vẻ.
Khổng Hiểu Minh khinh thường nhìn cô ấy, để cô ấy ở đây tự sinh tự diệt đi.
Khổng Hiểu Minh định rời đi, Trương Uyển Thanh ôm lấy chân cậu ta: "Đưa tôi đi, đừng vứt tôi lại đây, cầu xin cậu."
Gương mặt đầy nước mắt của Trương Uyển Thanh đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của Khổng Hiểu Minh, cậu ta nắm lấy cằm của Trương Uyển Thanh: "Nếu như cô chịu theo tôi, tôi sẽ suy nghĩ đến việc đưa cô đi."
Trương Uyển Thanh ngây ra, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu rơi xuống.
Khổng Hiểu Minh cười lạnh: "Không chịu thì thôi đi, tôi không thèm đâu." Cậu ta đẩy Trương Uyển Thanh ra, quay người rời đi.
Đột nhiên có tia chớp xẹt qua, tiếng sấm lập tức vang lên.
Trương Uyển Thanh kêu lớn vì sợ hãi, gần như là bò đến trước mặt Khổng Hiểu Minh: "Cậu đừng đi, tôi đồng ý, tôi đồng ý!"
Khổng Hiểu Minh từ trên cao nhìn xuống cô ấy, người phụ nữ làm Lý Dũng và Ma Hải Quân điên cuồng đang nằm sấp xuống dưới chân cậu ta, cậu ta cảm thấy thỏa mãn chưa từng có. Cậu ta thô lỗ kéo Trương Uyển Thanh lên, tìm một nơi có bụi cây rậm rạp...
Lão Trần nghe đến đây thì hận không thể đánh tên này một trận, Khổng Hiểu Minh đúng không phải là người.
Khổng Hiểu Minh điên cuồng bật cười, cười đến nỗi chảy nước mắt: "Lần đầu tiên tôi được nếm thử hương vị phụ nữ, tư vị ấy đúng là tuyệt muốn chết, đúng là làm người ta muốn ngừng mà không được, ha ha... Mấy người đừng nhìn tôi, không biết cô ta có bao nhiêu người đàn ông rồi, cô ta không để ý, mấy người tức giận cái gì."
Lão Trần nghiến răng nghiến lợi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Trên mặt Khổng Hiểu Minh mang nụ cười điên cuồng: "Sau đó tôi đưa cô ta lêи đỉиɦ núi, tôi phải để Ma Hải Quân nhìn xem rốt cuộc cô ta là người như thế nào."
Khổng Hiểu Minh và Trương Uyển Thanh đội mưa lớn và sấm sét vang dội, ướt như chột lột. Trương Uyển Thanh không những sợ hãi mà còn phát hiện Khổng Hiểu Minh lừa cô ấy, từ khi bắt đầu Khổng Hiểu Minh đã không định đưa cô ta rời đi.
Trương Uyển Thanh vừa tức vừa lạnh vừa gấp, ngã liệt trên mặt đất.
Khổng Hiểu Minh liếc mắt nhìn, từng trận kɧoáı ©ảʍ trào dâng trong lòng.
Đột nhiên động tác của Trương Uyển Thanh làm cậu ta hoảng sợ trừng lớn hai mắt, cậu ta phát hiện Trương Uyển Thanh bắt đầu cởϊ qυầи áo. Cậu ta không khỏi cười lạnh, hứng thú đứng nhìn, cho đến khi cô ấy cởi chỉ còn lại đồ lót.
Đường cong lả lướt của người phụ nữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cậu ta, Khổng Hiểu Minh lại bộc phát thú tính. Cậu thô lỗ kéo Trương Uyển Thanh lên, lại phát hiện sắc mặt cô ấy trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, khóe miệng có ý cười như có như không, bàn tay lạnh như băng.
Khổng Hiểu Minh hoảng hốt, thăm dò lỗ mũi cô ấy, sợ đến nỗi ngã bệt xuống đất.
Cô ấy chết rồi!
Khổng Hiểu Minh sợ chuyện bại lộ, lập tức rời khỏi hiện trường.
Mấy ngày sau đó, cậu ta luôn thấp tha thấp thỏm, sợ mình bị nghi ngờ. Khi Thẩm Tinh Ngôn và Dương Đại Vĩ đến trường hỏi thăm, cậu ta còn tưởng rằng tránh được một kiếp, không ngờ vẫn không trốn được.
Sắc mặt Lão Trần đen như đáy nồi: "Cậu làm ra chuyện không có tính người như vậy còn muốn ung dung ngoài vòng pháp luật, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!"
"Tôi không gϊếŧ cô ta, là cô ta tự chết."
"Nếu như cậu không lừa cô ấy, không bắt nạt cô ấy, cô ấy sẽ không chết!"
Lão Trần nhìn cậu ta bằng ánh mắt ghét bỏ thứ bẩn thỉu, lại hỏi thêm vài câu rồi rời khỏi phòng phỏng vấn.
Thẩm Tinh Ngôn nghe cả quá trình phỏng vấn, nhìn thấy trên quyển ghi chép là một chuyện, tận tai nghe thấy lại là một chuyện. Cô cảm thấy xót xa thay Trương Uyển Thanh, rõ ràng là một cô gái kiêu ngạo lại có kết cục như vậy.
Khổng Hiểu Minh tùy ý giẫm đạp lên sinh mạng người khác vì du͙© vọиɠ của riêng mình.
Thẩm Tinh Ngôn thở dài một hơi, chuẩn bị quay về văn phòng. Nhưng cô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế ở cuối hành lang.
Thẩm Tinh Ngôn vừa định đi qua, Tạ An Toàn vượt qua cô, đi về phía người phụ nữ: "Vụ án của con gái chị đã kết thúc thẩm lý, hung thủ sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng, xin hãy nén bi thương."
Người phụ nữ cúi người cảm ơn Tạ An Toàn, chậm rãi rời đi.
Tạ An Toàn thở dài, nói với Thẩm Tinh Ngôn: "Ba Trương Uyển Thanh chê con gái mất mặt không chịu làm hậu sự cho cô ấy, mẹ chỉ đành lén đến đồn cảnh sát làm thủ tục, nhận con gái về, haiz, làm ba mẹ sao có thể tuyệt tình như vậy."
Ba mẹ của Trương Uyển Thanh cũng có trách nhiệm với bi kịch của cô ấy, mà bây giờ lại đẩy tất cả lên người Trương Uyển Thanh.
Người cũng chết rồi, còn có gì không tháo gỡ được nữa.