Dương Đại Vĩ và Thẩm Tinh Ngôn nhìn nhau, cùng đứng lên: "Hôm nay đến đây thôi, nếu như các cháu nhớ ra gì nhất định phải liên hệ với chúng tôi ngay lập tức."
"Ma Hải Quân xảy ra chuyện gì rồi sao?" Nam sinh mập nói.
Dương Đại Vĩ: "Hiện tại vẫn chưa xác định."
Uông Bác: "Chưa xác định có nghĩa gì? Cậu ấy xảy ra chuyện rồi sao?"
"Cũng có thể nói như vậy, cậu ấy cần các cháu giúp đỡ." Tình tiết vụ án còn đang trong giai đoạn thẩm tra, Dương Đại Vĩ vô tình nói nhiều hơn: "Nói chung các cháu nhớ ra gì nhất định phải nói với chúng tôi, cho dù là chi tiết nhỏ thế nào đi chăng nữa."
"Từ ngày 19 Ma Hải Quân ra ngoài thì không trở về nữa, lẽ nào cậu ấy... Chết rồi?" Người nói chuyện là mọt sách, cậu ta có hơi do dự.
Thẩm Tinh Ngôn nhìn cậu ta một cái, không nói gì.
Dương Đại Vĩ cũng chỉ thở dài, nói lời cảm ơn với Phương Doanh rồi rời đi cùng Thẩm Tinh Ngôn.
Khi rời đi, Thẩm Tinh Ngôn nhìn năm nam sinh một cái, thần thái họ đều khác nhau, có lo lắng cũng có sợ hãi, chỉ có mọt sách không có biểu cảm gì.
Nếu như đã đến Đại học Quảng Nguyên, theo ý của Thẩm Tinh Ngôn, hai người họ đi thăm hỏi nhiều hơn.
Khi bạn cùng phòng của Trương Uyển Thanh đến đồn cảnh sát, cô không ở đó, muốn gặp mặt họ. Huống hồ vốn dĩ cô đã định hôm nay đi gặp mấy cô gái, chỉ là không thông qua phòng giáo vụ mà thôi.
Dương Đại Vĩ nghĩ cũng được, nhỡ đâu có thể tìm được manh mối quan trọng thì sao.
Hai người đi thẳng đến ký túc xá nữ, trình bày thân phận với dì quản lý ký túc xá, đi vào ký túc xá của Trương Uyển Thanh.
Chỉ có ba cô gái ở đó, hai người còn lại đến thư viện học rồi.
Ba cô gái vừa nghe họ là cảnh sát thì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Cô gái có gương mặt tròn chỉ vào cái giường tầng bên cạnh cửa sổ nói: "Đây là chỗ nằm của Trương Uyển Thanh, chúng cháu đều chưa từng động vào đồ đạc."
Chỗ nằm của Trương Uyển Thanh có màu hồng, trên tường dán một tấm poster của ca sĩ nổi tiếng.
"Ba mẹ cô ấy không qua thu dọn đồ đạc sao?"
Cô gái lắc đầu.
Sau khi tìm được nguồn gốc thi thể, trong đồn đã liên lạc với ba mẹ Trương Uyển Thanh, ba mẹ cô ấy từ chối không thừa nhận con gái mình xảy ra chuyện, nói bọn họ là tên lừa đảo, cũng không đến đồn nhận thi thể. Có thể bọn họ cảm thấy chỉ cần không đến đồn cảnh sát, con gái mình sẽ không có chuyện. Không ngờ bọn họ cũng chưa từng đến trường học.
"Quan hệ của Trương Uyển Thanh và các cô thế nào? Cô ấy có dễ hòa hợp không?"
"Cũng bình thường, chưa từng lên mặt với người khác. Có điều, có lúc cô ấy khá thần bí."
"Thần bí? Ví dụ như?"
Cô gái có gương mặt tròn nhìn cô gái cúi đầu bên cạnh, do dự một lúc, nói: "Ví dụ như có những lúc tắt điện rồi cô ấy mới trở về, hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy cũng không nói. Có những lúc cô ấy không đi học, trong ký túc xá cũng không thấy người đâu, cô ấy đi đâu không ai biết."
Cô gái cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu dậy, làn da cô ấy hơi vàng, trên mặt còn có mụn trứng cá, có mụn màu đỏ, có mụn màu trắng: "Chúng cháu vẫn luôn cảm thấy ngoại trừ Ma Hải Quân, cô ấy còn có bạn trai khác, nhưng chúng cháu chưa từng gặp, không dám nói lung tung."
Cô gái có gương mặt tròn gật đầu: "Chúng cháu đã nhìn thấy túi mà cô ấy đeo ở trung tâm thương mại, rất đắt."
Cô gái mặt mụn nói: "Với điều kiện của Ma Hải Quân, không thể mua nổi quần áo cô ấy mặc trên người."
"Có thể do nhà cô ấy có tiền thì sao?" Thẩm Tinh Ngôn nói.
"Xì..." Cô gái ngồi một bên vẫn không lên tiếng cười lạnh một cái: "Trong nhà cô ấy sẽ không cho cô ấy nhiều tiền để mua túi xách và quần áo như vậy, cô ấy từng nói, tuy rằng điều kiện trong nhà không tồi, nhưng ba mẹ cô ấy quản rất nghiêm, mỗi một khoản tiền đều ghi lại, ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt cần thiết thì sẽ không cho cô ấy mua gì khác."
Làn da cô gái này trắng nõn, dáng người thon gầy, đôi mắt hạnh rất xinh đẹp, nhưng kết hợp với biểu cảm khinh thường của cô ấy thì lại vô hình làm người ta cảm thấy không thích hợp.
"Đúng, cháu nhớ hình như cô ấy từng nói, hồi học cấp ba muốn mua một chiếc váy, ba cô ấy không đồng ý, cô ấy khóc lóc ở nhà, cuối cùng ba cô ấy vứt một xấp tiền lên mặt cô ấy, còn mắng cô ấy không biết xấu hổ."
Thẩm Tinh Ngôn và Dương Đại Vĩ nhìn nhau, lúc đó khi mấy cô gái đến đồn cảnh sát không hề nhắc đến chuyện này.
"Hôm ngày 19, cô ấy có hành động nào bất thường không?"
Ba cô gái nhìn nhau, đều lắc đầu.
"Vậy các cháu có biết chuyện cô ấy muốn chia tay với Ma Hải Quân không?"
Cô gái có gương mặt tròn nói: "Khi đến đồn cảnh sát chúng cháu đã nói rồi, cô ấy đã không muốn ở cùng với Ma Hải Quân từ lâu rồi, lúc đó đồng ý yêu đương với Ma Hải Quân cũng là vì thấy cậu ta theo đuổi không ngừng, cô ấy mới động lòng trắc ẩn. Sau khi ở bên nhau, cô ấy thường oán hận, nói Ma Hải Quân là đồ nhà quê, không có tiền, không có kiến thức, mỗi khi ra ngoài ăn đều bủn xỉn, quần áo cũng không nỡ mua cho cô ấy."
"Có điều với mức chi tiêu của cô ấy, người bình thường thật sự không nuôi nổi." Cô gái trắng nõn nói: "Cháu nhớ có một khoảng thời gian, Trương Uyển Thanh rất vui vẻ, ngày nào cũng cười hi hi, hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nói."
"Là khoảng thời gian trước sau ngày 19 sao?"
"Có lẽ là vào đầu tháng."
Thẩm Tinh Ngôn lại hỏi một vài câu khác, không có giá trị gì cả.
"Hai cô gái còn lại khi nào trở về?"
"Hai người họ định thi thạc sĩ, ngày nào cũng chỉ chuyên tâm học hành, không quan tâm những chuyện khác, khi báo án họ cũng không đi." Cô gái trắng nõn bĩu miệng: "Bọn họ chính là thần tiên ngoại thế."
Thẩm Tinh Ngôn gật đầu, nhìn chỗ nằm của Trương Uyển Thanh, đeo găng tay lên.
Dương Đại Vĩ kinh ngạc nói: "Cháu định khám nghiệm sao? Đã khám nghiệm hiện trường rồi."
"Cháu khám nghiệm thêm một lượt, không có hại."
Dương Đại Vĩ nghĩ cũng đúng, cũng đeo găng tay lên.
Thẩm Tinh Ngôn khám nghiệm rất kỹ càng, từng góc trong tủ quần áo, giá sách, thậm chí là bên dưới ván giường cũng không bỏ sót, không có manh mối nào hữu dụng. Cô chau mày trầm tư, ánh mắt quét qua giá sách.
Đột nhiên cô bị quyển "Giản Ái" ở góc trong cùng thu hút, bìa sách có hơi cũ, chỗ gáy sách bị rách, dùng keo dính dán lại. Cô vươn tay lấy xuống, sau khi lật ra thì sửng sốt.
Cô cho Dương Đại Vĩ xem: "Đây là nhật ký của Trương Uyển Thanh."
Dương Đại Vĩ trừng lớn hai mắt, cầm lấy lật vài trang, không khỏi dựng ngón cái với Thẩm Tinh Ngôn: "May mà có cháu, có thứ này, vụ án sẽ được phá thôi. Có điều, cháu phát hiện thế nào vậy?"
"Cháu đã từng đọc quyển sách này, không mỏng như vậy." Thẩm Tinh Ngôn cười, vết rách là vì để làm bìa sách mỏng lại, cố ý xé rách.
Người thật sự lợi hại là ông nội, là ông phát hiện ra quyển ghi chép, mà cô chỉ áp dụng nội dung vụ án lên hiện trường, từ đó phát hiện ra điều khác thường.
Hai người cầm quyển ghi chép trở về đồn cảnh sát, giao cho Ngô Thế Lai và Tạ An Toàn.
......
Trong phòng thẩm vấn, Dương Đại Vĩ và Lão Trần đều có sắc mặt u ám. Người ngồi đối diện là bạn cùng phòng của Ma Hải Quân, Lý Dũng, Lý Dũng chính là nam sinh đẹp trai, bảo Uông Bác nói ít vài câu.
Cậu rất căng thẳng, không ngừng nuốt nước bọt, hai tay bị còng lại.
Lão Trần đột nhiên đập bàn: "Nói đi! Cậu hại chết Trương Uyển Thanh như thế nào?!"
"Tôi không có!" Giọng nói Lý Dũng run rẩy, trán không ngừng đổ mồ hôi: "Tôi không gϊếŧ cô ấy!"
"Còn nói dối, từ sau khi Ma Hải Quân và Trương Uyển Thanh ở bên nhau, cậu đã sinh lòng ghen tị, không những thường nghe ngóng tin tức của Trương Uyển Thanh từ chỗ Ma Hải Quân, còn mua túi, mua quần áo cho Trương Uyển Thanh, giật dây cô ấy chia tay với Ma Hải Quân."
"Tôi không có! Là Ma Hải Quân vô dụng, nghèo kiết hủ lậu, không có mặt mũi. Trương Uyển Thanh kể khổ với tôi, tôi chỉ thuận theo lời cô ấy nói mà thôi."
"Nói năng lung tung! Cậu giấu Ma Hải Quân yêu đương với Trương Uyển Thanh, hai người còn thường lén đi hẹn hò."
"Tôi thừa nhận, quả thực tôi từng hẹn hò với Trương Uyển Thanh, nhưng tôi không gϊếŧ cô ấy!" Gân xanh trên cổ Lý Dũng nổi lên, còng tay kêu lách cách.
"Cậu còn ngụy biện! Trong nhật ký của Trương Uyển Thanh đã viết, vào ngày 19, Ma Hải Quân hẹn cô ấy đi leo núi, cô ấy đồng ý với cậu sẽ chia tay hẳn với Ma Hải Quân ở trên đỉnh núi. Còn nói với cậu ấy, cô ấy và cậu đang yêu đương, mà hôm đó cậu cũng đến."
"Đúng là tôi hẹn cô ấy cùng đi, nhưng buổi trưa hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi cảm thấy rất buồn ngủ, thế là nằm trên giường ngủ mất, đến khi tôi tỉnh lại trời đã tối rồi. Tôi nghĩ muộn vậy rồi, bọn họ nhất định đã trở lại, thế là không đi nữa."
"Nếu như các chú không tin có thể hỏi người trong ký túc xá. Đúng rồi, khi tôi ngủ, Khổng Hiểu Minh ở trong ký túc xá, không tin, chú có thể hỏi cậu ấy."
Khổng Hiểu Minh chính là mọt sách.
Lão Trần và Dương Đại Vĩ nhìn nhau, nói: "Cậu ngoan ngoãn đợi ở đây, nếu như phát hiện cậu nói dối, điều đợi cậu là gì cậu biết rõ đấy."
Tạ An Toàn lập tức cho người đi tìm Khổng Hiểu Minh, nhưng đến ký túc xá thì phát hiện Khổng Hiểu Minh không biết đã đi đâu.
Tạ An Toàn và Ngô Thế Lai lập tức phát hiện ra họ đã sơ ý, để cậu ta chạy rồi.
Lúc đó không thể so với bây giờ, đâu đâu cũng là camera, mua vé cần tên thật, lúc ấy nếu thật sự muốn chạy thì khó mà tìm được.
Tạ An Toàn lập tức đưa ra thông báo hỗ trợ điều tra, các giao lộ, trạm xe, trạm tàu, chỉ cần phát hiện hành tung của Khổng Hiểu Minh là lập tức bắt lại.
Nhưng đã qua một ngày, vẫn không có tung tích của Khổng Hiểu Minh.
Thẩm Tinh Ngôn vẫn luôn để ý đến tiến triển của vụ án, lúc này không phải là lúc giấu diếm, cô tìm Tạ An Toàn nói: "Cháu cảm thấy có khả năng cậu ta lên núi rồi."
Tạ An Toàn nhìn chằm chằm cô vài giây, lập tức đưa người đi lêи đỉиɦ núi mà Trương Uyển Thanh mất tích tìm kiếm.
Trên đỉnh núi cây cối rậm rạp, bụi cây cao đến nửa người, việc tìm người vô cùng khó khăn.
Tất cả các cảnh sát đều có sắc mặt ngưng trọng, tiến hành tìm kiếm toàn diện.
Sau hơn bốn tiếng, cuối cùng cũng tìm thấy được Khổng Hiểu Minh.
Khổng Hiểu Minh cuộn mình, nằm nghiêng trên mặt đất, bên cạnh có ấm nước không có nước, túi đồ ăn vặt...
Cảnh sát còng tay cậu ta lại, đưa về đồn cảnh sát.
Vẻ mặt Khổng Hiểu Minh ngây dại, không trả lời một câu hỏi nào.
Lão Trần: "Cậu cho rằng cậu không nói gì là không có cách nào định tội cậu được sao? Cậu hạ thuốc cho Lý Dũng thế nào, hại chết Trương Uyển Thanh thế nào, tôi khuyên cậu nói hết ra đi, nếu không cậu tự hiểu sẽ có hậu quả gì."
Khổng Hiểu Minh cười lạnh, vẫn không nói gì.
Lão Trần lại đập bàn, Dương Đại Vĩ ấn tay anh ta lại, nói: "Khổng Hiểu Minh, cậu vất vả thi đỗ đại học, bây giờ cuộc đời sắp xoay chuyển rồi, trở thành người có tiền đồ, tại sao lại hồ đồ như vậy? Nếu như tôi là cậu, tôi nhất định sẽ quý trọng cơ hội này, một lớp học có thể có mấy người thi đỗ đại học. Sinh viên đại học chính là con cưng của trời, ai ai cũng ngưỡng mộ đấy. Nếu như cậu chủ động khai báo hành vi phạm tội, có thái độ tốt, khi quan tòa tuyên án sẽ xem xét tình hình, nếu như cậu cố chấp không tỉnh ngộ, gϊếŧ người phải đền mạng, cậu hiểu đấy."
Khi nghe thấy hai chữ "tử hình", cơ thể Khổng Hiểu Minh run lên một cái khó mà phát hiện.
Nụ cười lạnh biến mất, thay vào đó là vẻ chua xót, hối hận và không cam lòng.