Thập Niên 90: Nhật Ký Điều Tra Tội Phạm

Chương 8: Vụ án xác chết giấu trong tủ đông (1)

"Chú cảnh sát, tôi thật sự không biết hậu quả của việc trộm mèo lại nghiêm trọng như vậy, nếu như tôi biết, có cho tôi tám trăm lá gan tôi cũng không dám trộm." Trương Đại Bàng chảy nước mắt: "Chú cảnh sát, anh coi như là tôi lần đầu phạm tội, tha cho tôi đi."

Lão Trần mất kiên nhẫn cắt ngang anh ta: "Đã vào đó hơn hai tiếng rồi, anh không thể nói gì đó mới mẻ hơn sao, hay là thấy đồn cảnh sát chúng tôi không sánh được với đội cảnh sát hình sự, không biết anh có tiền án."

Trương Đại Bàng ngây ra, bắt đầu nói lắp bắp: "Tôi tôi tôi... Tôi không biết gì mới phạm lỗi."

"Không biết gì mà đột nhập vào nhà cướp bóc? Không biết gì mà chỉ trộm mèo giống? Tôi thấy anh thông minh lắm! Còn không ngoan ngoãn khai ra thì đưa anh đến đội cảnh sát hình sự, bọn họ có thủ đoạn thế nào tôi nghĩ anh rõ hơn tôi."

"Đừng đừng, anh trai!"

"Gọi là cảnh sát!"

"Cảnh sát, chú cảnh sát, tôi khai, tôi khai hết. Sau khi tôi vào tù có quen một anh trai, anh trai đó vô cùng thích mèo, biết nhiều loại mèo, loại mèo nào có giá bao nhiêu anh ấy đều hiểu rõ. Nhờ có anh ấy dẫn dắt tôi mới... Hì hì, tôi nghĩ trộm mèo thế nào cũng tốt hơn trộm tiền, trộm mèo sẽ không bị bắt."

Trương Đại Bàng cười mỉa vài tiếng: "Xem ra tôi nghĩ sai rồi."

"Biết sai là được, ngày mai chuyển đến tòa án."

"Đừng, tôi tôi tôi... Tôi còn có chuyện chưa khai, nếu như tôi khai rồi, có thể tính là tôi lập công, giảm hình phạt cho tôi không." Trương Đại Bàng vừa nghe đến tòa án là gấp gáp, anh ta biết thủ tục trong đó.

"Anh nói đi."

"Phải nói trước có thể giảm hình phạt hay không?"

Lão Trần đập bàn: "Anh mặc cả với tôi đấy à!"

"Tôi khai. Khoảng hai ba tháng trước, trong tay tôi eo hẹp, nghĩ đi đến chỗ nào đó... Trộm ít tiền, thế là đến ký túc xá của nhà máy điện, sau đó... Sau đó... Tôi nhìn thấy một thi thể ở trong tủ đông."

"Nói cụ thể một chút, tòa nhà nào?"

"Tôi không nhớ nữa, tôi lẻn vào trong đêm, chỉ nhớ là tòa số 4."

......

Lão Trần báo cáo chuyện này với Tạ An Toàn, Tạ An Toàn sờ cằm trầm tư: "Đã qua lâu như vậy rồi, thi thể không nhất định còn ở đó. Cho dù còn ở đó hay không, các cậu dẫn Trương Đại Bàng đi xác nhận, nếu như thật sự đã gϊếŧ người thì hiện trường sẽ có vết tích."

Lão Trần, Tôn Khải cùng hai đồng nghiệp đưa Trương Đại Bàng đi xác nhận hiện trường.

Phòng 403 tòa số 5 ký túc xá của nhà máy điện địa phương, sau khi gõ cửa không nhận được câu trả lời, Lão Trần quyết định phá cửa đi vào.

Căn phòng rất ngăn nắp, không có bụi, có dấu vết sinh hoạt, bên cạnh chiếc sô pha trong phòng khách đặt một chiếc tủ đông.

Trương Đại Bàng chỉ vào tủ đông đó: "Chính là ở đó, hôm ấy tôi bị dọa suýt nữa là tiểu ra, ông đây quyết định sau này sẽ không bao giờ đột nhập vào nhà trộm đồ nữa, quá là đáng sợ."

Lão Trần trợn mắt nhìn anh ta, mở tủ đông ra.

Thi thể trong tủ đông là một người phụ nữ, hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông, tóc dài, mặc đồ ở nhà, cả người cuộn lại, hai tay nắm chặt trước ngực, giống như là chỉ đang ngủ thôi.

Tôn Khải kêu một tiếng: "Đúng thật là có người chết, năm nay đồn chúng ta trúng số rồi sao, liên tục phát hiện ra án mạng."

"Đừng lắm lời nữa, mau báo cáo với đồn trưởng, gọi người của đội điều tra hình sự đến."

Họ lập tức phong tỏa hiện trường, hai đồng nghiệp áp giải Trương Đại Bàng về, Lão Trần thì cùng Tôn Khải chụp hình hiện trường.

Người của đội điều tra hình sự đến rất nhanh, lần này người đến là Cố Phóng. Cố Phóng là đội trưởng chi đội hai đội điều tra hình sự của cục thành phố, 29 tuổi, có thể gọi là trẻ tuổi đầy triển vọng. Pháp y Bào Vũ, Trương Đại Vĩ và chàng trai trẻ tuổi Kỳ Gia Bảo cũng đến cùng anh.

Sau khi nhân viên hai bên chào hỏi nhau, Cố Phóng vừa đeo găng tay vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh. Bên trái cửa vào là tủ giày lắp liền với giá sách, đối diện với giá sách là một chiếc sô pha, sô pha có màu xám, bên cạnh có một chiếc tủ đông.

Căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng ngủ chính, phòng ngủ chính có một chiếc giường một mét tám, vị trí bên cạnh cửa sổ có một chiếc bàn học, trên bàn học có mấy quyển sách. Cố Phóng cầm lên nhìn thử, là sách bài tập vật lý, hóa học cấp 3.

Trong tủ quần áo là quần áo của con trai, toàn là áo phông dài tay và quần dài, màu sắc chủ yếu là đen trắng xám.

Phòng ngủ phụ có một chiếc giường và tủ quấn áo, giường chỉ có một mét hai, quần áo trong tủ quần áo ít hơn rất nhiều so với phòng ngủ chính.

Xem ra là một cặp mẹ con.

Rời khỏi phòng ngủ, Cố Phóng đi đến trước giá sách, anh vươn tay sờ vào vị trí dưới tầm mắt một chút, nơi ấy có một chút bụi. Anh cúi người xuống, tầm mắt nhìn thẳng, nhìn thấy một vết hẹp dài.

Cố Phóng gọi Trương Đại Vĩ: "Tìm thử xem có thứ nào như là một tấm ảnh không."

Mấy người tìm hết một lượt căn phòng cũng không thấy, Cố Phóng nhìn chằm chằm nơi đó rơi vào trầm tư, gọi người đến chụp ảnh hiện trường.

Anh đi đến bên cạnh Bào Vũ, Bào Vũ kiểm tra đơn giản cho thi thể: "Bởi vì thi thể cuộn mình lại nên có những đặc trưng không thể nắm được, phải rã đông trước đã."

"Phải tìm trợ thủ không?"

Bào Vũ trợn mắt nhìn anh: "Đây không phải là mục đích cháu đến đây sao."

Cố Phóng cười lớn: "Nhìn thấu nhưng đừng vạch trần."

Bào Vũ cười: "Đã liên hệ với nhà tang lễ gần đây nhất rồi, chắc là đến nhanh thôi, chú đi liên hệ với đồn trưởng Tạ đòi người."

Cố Phóng giơ ngón tay cái với ông, dương dương đắc ý rời khỏi hiện trường.

Anh đi xuống dưới tòa nhà, bên dưới đã có một đám người vây xem. Mọi người thấy anh đi ra thì đều ăn ý lùi về sau mấy bước.

Cố Phóng cười hì hì: "Giải tán hết đi, chưa từng thấy người chết sao."

Có một người đàn ông có tuổi hỏi: "403 thật sự có người chết sao?"

"Có gì mới mẻ chứ, không có người chết thì chúng tôi đến làm gì, ăn no rửng mỡ sao.”

Một chị gái khác nói: "Chẳng trách dạo này không gặp Tạ Phương, tôi còn tưởng cô ấy về quê rồi."

"Không đúng, mấy ngày trước tôi còn gặp Tiểu Kiệt, thằng bé nói mẹ nó về quê thăm bà ngoại rồi."

Tâm tư Cố Phóng khẽ động, anh cười híp mắt với chị gái khoảng ba mươi tuổi đó: "Tiểu Kiệt là ai? Con trai cô ấy sao?"

Gương mặt của chị gái đỏ lên, quả thực chẳng có mấy cô gái chống cự được trước gương mặt đẹp trai phối hợp với dáng vẻ cười híp mắt của Cố Phóng. Cố Phóng cũng biết ưu thế của mình, điều tra vụ án hay ra ngoài làm nhiệm vụ, dựa vào gương mặt đẹp trai này tiện hơn nhiều.

Chị gái nói: "Tạ Phương và con trai cô ấy Tạ Vĩ Kiệt ở cùng nhau, nghe nói cô ấy ly hôn khi Tiểu Kiệt học tiểu học. Ài, một mình cô ấy nuôi con không dễ dàng, sắp được hưởng phúc rồi mà lại xảy ra chuyện."

"Tạ Vĩ Kiệt học ở trường nào?"

"Trường cấp ba Minh Hải."

"Cậu ấy học tốt không? Tính cách thế nào?"

"Nghe nói nằm trong top 10 của lớp, Tạ Phương thường nói sau này con trai sẽ thi đại học. Cậu nhóc ngoan lắm, gặp ai cũng chào hỏi, khá điềm đạm."

...

Thẩm Tinh Ngôn nhận được thông báo phải giúp đỡ pháp y Bào giải phẫu thi thể, khi cô chạy đến nhà tang lễ Bào Vũ đã làm xong công tác chuẩn bị rồi.

Thẩm Tinh Ngôn mặc đồ giải phẫu vào, vừa định cầm giấy bút lên ghi chép, Bào Vũ đã xua tay: "Cháu giải phẫu đi."

Thẩm Tinh Ngôn trừng lớn hai mắt: "Cháu?"

"Đúng, cháu." Bào Vũ cầm lấy giấy bút trên tay cô.

Thẩm Tinh Ngôn nuốt nước bọt, tuy rằng cô thường theo ba ra hiện trường, từng nhìn thấy cảnh giải phẫu lớn nhỏ, cũng làm việc giải phẫu đơn giản với ba, nhưng đây là lần đầu tiên một mình làm toàn bộ.

Cô hít một hơi thật sâu, kiểm tra bên ngoài thi thể trước.

Sau khi thi thể rã đông, những vết thương khi còn sống lộ ra từng chút một.

Những vết xanh tím trên người không ít hơn hai mươi chỗ, xương sườn và xương đùi gãy ở mức độ khác nhau. Người chết bởi vì chảy máu bên trong xương sọ nên bị bầm tím quanh mắt, sau khi giải phẫu đã chứng thực dưới đáy xương sọ bị gãy xương.

Phán đoán từ những vật đã tiêu hóa trong dạ dày, người chết tử vong nửa tiếng sau khi ăn. Hôm ấy người chết đã ăn rau xanh, đậu cô-ve và một ít thịt.

Khi giải phẫu đến tim, Thẩm Tinh Ngôn kêu một tiếng: "Cô ấy bị xơ vữa động mạch vành, tim bẩm sinh đã không tốt, có khả năng nào là đột tử không?"

"Khó nói, đưa kết quả giải phẫu cho Cố Phóng trước đã, chuyện phán đoán giao cho cậu ấy."

Giải phẫu xong đã hơn mười tiếng, trời đã sáng rồi.

Bào Vũ bảo cô về nhà nghỉ ngơi, ông sẽ làm nốt công việc kết thúc.

Cả người Thẩm Tinh Ngôn đau nhức, ướt đẫm cả quần áo. Giải phẫu là một công việc tốn sức lực, những việc nặng như mở sọ, mở ngực đều do Bào Vũ làm.

Trở về nhà, Thẩm Tinh Ngôn tắm rửa xong là lên giường đi ngủ.

Từ khi đến đây cô chưa từng ngủ say như vậy, cứ như đi vào bóng tối vô tận vậy.

Tiếng gõ cửa liên lục vang lên, Thẩm Tinh Ngôn lấy chăn che kín đầu, ai mà đáng ghét như vậy, cứ gõ cửa mãi, cô cho rằng là đang nằm mơ.

Cho đến khi âm thanh càng ngày càng lớn, cô đột nhiên bật dậy, hỏng rồi, hôm nay là thứ bảy, Thẩm Lam sẽ đến. Cô vội vã xuống giường đi mở cửa, còn không kịp đi dép.

Kéo cửa ra, Thẩm Lam giơ cao cánh tay, đang định gõ cửa thêm lần nữa, khi nhìn thấy cô đầu tóc bù xù, dép còn không mang, lửa giận tích tụ lập tức phát tiết: "Con làm sao vậy, đã nói với con hôm nay mẹ sẽ đến, còn ngủ đến bây giờ."

Vừa đi vào cửa, nhìn thấy căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, quần áo giày dép không vứt loạn, lửa giận của bà nhỏ hơn một chút, bà đặt đồ trên tay lên bàn trà: "Đi dép vào!" Bà ngồi lên sô pha, hai chân bắt chéo nhau.

Bà mặc một bộ quần áo màu ngà, quần áo ôm sát người tôn lên đường cong, chiếc váy đến chỗ hai tấc trên đầu gối. Đôi chân thon dài, đi tất chân, đôi giày cao gót màu nâu nhạt. Mái tóc đen dài, tùy ý xõa trên vai.

Thẩm Lam là người phụ nữ thời thượng của thời đại mới.

Thẩm Tinh Ngôn vào phòng đi dép, dùng dây chun tùy tiện buộc tóc lên: "Hôm qua thức cả đêm, trời sáng mới đi ngủ." Cô ngáp một cái thật lớn.

"Không phải con làm ở hậu cần sao? Cũng bận như vậy?"

"Xuất hiện án mạng, con giúp..."

"Dừng lại, mẹ không muốn nghe." Thẩm Lam còn cách xa cô một chút, sợ ngửi thấy mùi không nên ngửi.

Thẩm Tinh Ngôn biết rất nhiều người kiêng kị pháp y, cô không sao cả, khi chọn ngành này cô đã chuẩn bị tâm lý, may mà mẹ ruột ủng hộ cô.

Thẩm Lam thấy cô ngáp ngắn ngáp dài, dưới mắt xanh tím một mảng, trong mắt còn có tơ máu đỏ, bà không nhịn được trừng mắt nhìn cô: "Cũng không biết con muốn gì, con không thích con đường mẹ sắp xếp cho con, cũng đừng chọn con đường mà Trần Hoa sắp xếp cho con chứ."

Bà giơ tay chỉ vào đồ ở trên bàn trà: "Mua cho con đấy, con gái mà không biết sửa soạn cho chính mình, sau này còn gả cho người ta thế nào. Con cứ ngoan ngoãn ở phòng hậu cần, đừng cứ như con thiêu thân nữa, sau này mẹ mua cho con một căn nhà ở gần đồn cảnh sát, cứ an ổn mà làm một cảnh sát nhỏ, có người thích hợp mẹ sẽ xem xét cho con.

Thẩm Tinh Ngôn lại ngáp một cái.

Thẩm Lam: "Thật sự là đàn gảy tai trâu, mẹ đi đây, con ngủ tiếp đi."

Thẩm Tinh Ngôn nhìn bà rời đi, ôm gối ôm ngủ luôn tại sô pha.

Ngủ thẳng đến buổi tối, cô nhìn bầu trời đã đen như mực ở bên ngoài, lại tiếp tục ngủ.

Bốn giờ sáng, cô không thể ngủ được nữa. Cô ngồi dậy đi làm bữa sáng, sau khi ăn xong thì đến đồn cảnh sát.

Trong đồn đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều đang ở đây. Thẩm Tinh Ngôn trợn mắt há mồm, cô tưởng là chưa ai đến.

Lão Trần nhìn thấy cô thì vô cùng phấn khởi: "Tiểu Thẩm, đã bắt được nghi phạm rồi!"

Thẩm Tinh Ngôn vươn tay đẩy cái cằm rớt xuống lên, nhanh như vậy sao?! Cô chỉ ngủ có một giấc thôi mà.