Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 9

“Mày dám!” Cát Xuân Hoa lập tức phản bác.

Nếu như không có tiền thì con trai bà ta phải làm thế nào?

Người cho vay nặng lãi nói nếu như không trả tiền, vậy thì họ sẽ cắt nội tạng của con trai bà ta rồi đem đi bán!

Khương Vưu nhìn ông ta chằm chằm: "Tôi có dám hay không, mợ thử đi là sẽ biết."

Cát Xuân Hoa nhìn đứa cháu gái bên ngoại trước mặt mình, bà ta có chút kinh ngạc.

Tính mạng con trai quan trọng, bà ta không dám cược.

Trong đôi mắt đen như mực kia nhìn tới mức Lý Thiên Minh cũng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Không biết là tại vì sao, ông ta cảm giác như Khương Vưu ở trước mặt như đã biến thành một người khác, có một loại cảm giác kỳ lạ không thể tả được.

Cô của lúc trước, bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ luôn im lặng, cùng lắm thì cũng sẽ tự mình trốn đi rồi nhỏ giọng khóc. Cô chưa bao giờ cãi lại ông ta, nhưng hiện tại cô lại giống như một con nhím toàn thân đều là gai.

Nghĩ đến đây, ông ta bất chấp giơ tay lên, sau đó tát mạnh lên mặt của Cát Xuân Hoa.

“Bốp!”

“Đủ rồi! Tiểu Vưu chịu giúp nhà chúng ta đã là hết tình hết nghĩa rồi! Bà còn muốn ép con bé làm gì nữa? Vốn dĩ sáu trăm vạn kia là để đưa cho con bé, người làm cậu này không có bản lĩnh cho cô của hồi môn, còn cần phải dùng một phần sính lễ của con bé để trả nợ, tất cả đã đủ có lỗi với con bé rồi! Bà còn ép Tiểu Vưu nữa thì tôi sẽ ly hôn với bà!”

Ông ta đỏ mặt hét lớn.

Nếu như Khương Vưu không trùng sinh trở lại, vậy thì cô thật sự sẽ tin tưởng ông ta là bị ép đến mức bất lực, đồng thời còn thật lòng cảm thấy có lỗi với cháu gái nhà mình.

Kỹ năng diễn tốt biết bao, chỉ đáng tiếc, người xem đã tỉnh rồi.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là ổn định Khương Vưu, dỗ cô gật đầu sau đó để ông chủ Vương đưa sính lễ tới trả nợ.

Lý Hạo Thần vẫn còn ở trong tay đám người cho vay nặng lãi kia, đám người đó vô cùng hung ác, ông ta không dám cược.

Lý Thiên Minh dáng người cao lớn.

Lực của một cái tát cũng đã đủ để làm nửa gương mặt của Cát Xuân Hoa sưng lên.

Lúc ấy đôi mắt của Cát Xuân Hoa đỏ lên, bà ta nhảy cẫng lên muốn cào lên mặt Lý Thiên Minh.

Đã nói là vừa đấm vừa xoa dỗ Khương Vưu gả cho thằng ngốc kia, bây giờ lại dám động tay động chân với bà ta, đúng thật là lật trời rồi!

"Lý Thiên Minh, ông là cái đồ không có lương tâm, ông còn dám đánh tôi! Tôi..."

Bà ta còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lý Thiên Minh vừa đẩy vừa kéo rồi nhốt vào trong phòng.

Lý Thiên Minh áy náy nhìn chằm chằm Khương Vưu: "Tiểu Vưu, cậu đồng ý với điều kiện của cháu, là cậu có lỗi với cháu."

Lý Hạo Thần háo cược nên đã nợ bên ngoài hơn hai trăm vạn.

Hai trăm vạn này cộng thêm tiền tích góp nhiều năm như vậy của bọn họ thì thế nào cũng đủ để trả nợ.

Hơn nữa cái vòng nát kia của ba của Khương Vưu để lại ông ta đã tìm người tới xem từ lâu rồi.

Hàng vỉa hè cũng chỉ bán được một hai trăm tệ.

Thứ đồ không ai cần đưa cho cô thì có gì phải sợ!

Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chuộc con trai về!

Còn về bốn trăm vạn còn lại kia, đợi sau này có cơ hội ông ta lại dỗ rồi lấy lại là được.

Khương Vưu là do một tay ông ta nuôi lớn, ông ta là người hiểu rõ cô nhất, đứa nhỏ này mềm lòng đến hồ đồ, là người dễ dỗ nhất.

Nếu như không phải căn nhà này viết tên của Khương Vưu thì ông ta đã sớm bán đi rồi.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin