Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 8

Ngày mai chuyển ra khỏi nhà tôi trước lúc trời tối, ngoài ra tôi còn muốn bốn trăm vạn tiền sính lễ nữa. Hai trăm vạn còn lại cho các người cầm đi trả nợ. Đồng ý với những điều kiện này của tôi thì tôi sẽ đồng ý một tháng sau tổ chức hôn lễ."

Nhắc tới di vật mà ba cô để lại, ánh mắt Cát Xuân Hoa tối sầm lại.

"Mày muốn bốn trăm vạn? Mày mới được bao lớn mà khẩu vị lại lớn như vậy chứ!"

Cát Xuân Hoa bĩu môi: “Một cô gái nhỏ như cháu cầm nhiều tiền như vậy cũng không sợ xảy ra chuyện à? Chẳng bằng để cho cậu của cháu giữ, cháu biết ông ấy thương cháu nhất mà, chắc chắn ông ấy sẽ không hại cháu!"

Bà ta nháy mắt ra hiệu với Lý Thiên Minh.

Nếu như cô không nhớ nhầm vậy thì lúc này anh họ lớn đã bị người đòi nợ bắt đi rồi.

Nếu không hai vợ chồng Lý Thiên Minh cũng sẽ không vội vàng như vậy.

Bọn họ thậm chí còn muốn gả chị họ qua đó nhưng ông chủ Vương bày tỏ chỉ muốn người con gái xinh đẹp, học vấn tốt, còn thông minh.

Mặc dù vẻ ngoài của chị họ không tệ nhưng toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc trang điểm, thành tích cũng là một mớ hỗn độn, đại học hạng ba cái gì cũng tiêu đến tiền.

Sau khi điều tra hết một lượt thì ông chủ Vương không muốn cô ấy.

Con trai của ông chủ Vương là một tên ngốc, còn có xu hướng bạo lực, hiện tại đã đánh chết hai người vợ rồi.

Chính vì thế mà bây giờ giá cả ông chủ Vương bỏ ra là cực kỳ cao, phải biết đọc sách, thành tích tốt, còn không thể quá xinh đẹp, quá xinh đẹp sẽ không thành thật.

Nhưng bây giờ đã không còn là thời đại ăn không no, mặc không ấm nữa rồi, chỉ cần ba mẹ có chút lương tâm thì cho dù là trọng nam khinh nữ thì cũng sẽ không ai tình nguyện trơ mắt để con gái nhà mình đi chết.

Mấy trăm vạn này, đừng nhìn những cái giá cao này, đây rõ ràng là tiền mua nhang của họ.

Càng huống hồ, yêu cầu của ông chủ Vương cũng không thấp, mặc dù không cần cô gái quá xinh đẹp, nhưng ông ta vẫn muốn tìm một cô gái thông minh vượt trội để cải thiện gen đời cháu của ông ta.

Hy vọng đời tiếp theo sẽ không còn là kẻ ngốc nữa.

Càng huống hồ, cô vẫn còn là một cô gái trong trắng, là kiểu mà chưa từng yêu đương bao giờ.

Ở trong mắt ông ta, có thể học tập tốt chính là đại biểu cho thông minh.

Dù sao thì Khương Vưu vẫn luôn biết mình không phải một người thông minh, nếu không cũng sẽ không sống chung với chó sói mười mấy năm mà vẫn không nhìn rõ người bên cạnh, còn coi bọn họ thành ân nhân của mình.

"Vậy thì tôi không gả nữa. Dù sao thì các người cũng không thể kéo tôi đi được, bây giờ chính là xã hội mới đó. Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, không tự nguyện gả cho con trai của ông chủ Vương, vậy thì tôi sẽ nghĩ cách để giày vò anh ta, giày vò anh ta đến chết. Dù sao thì cũng là vợ chồng, tôi hạ thủ cũng rất thuận tiện.”

Khương Vưu lạnh nhạt liếc nhìn Lý Thiên Minh một lát: “Cậu à, cậu là muốn gả người chứ không muốn kết thù có đúng không? Tôi đoán nếu như con trai ông ta xảy ra chuyện gì trong tay tôi? Vậy thì liệu ông ta có bỏ qua cho cậu không?”

Lý Thiên Minh đang định mở miệng dỗ dành cô nói là chúng ta không gả nữa.

Thế nhưng Khương Vưu liếc mắt một cái rồi lại bổ thêm một câu: “Nếu như cậu mở miệng ra nói một câu không gả nữa thì cháu sẽ thật sự không gả nữa. Cho nên đừng có mà giả tạo nữa đi.”

Lý Thiên Minh lại làm ra vẻ mặt áy náy cúi đầu xuống thở dài.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin