Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ, Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng

Chương 10

Nhưng con bé chết dẫm kia bình thường luôn là dáng vẻ hiếu thuận với cậu, nhưng vừa nhắc đến căn nhà này thì có chết cũng không gật đầu.

Nói gì mà đây là nhà của cô, nếu như không còn nhà thì chẳng còn gì nữa cả.

Cái tính khí quật cường này giống y hệt người cha đoản mệnh khiến người khác ghét bỏ kia của cô!

Nghĩ đến con trai, Lý Thiên Minh kích động đến mức khóe môi cũng có chút co giật, vẻ mặt áy náy cũng sắp không giữ nổi nữa rồi.

Khương Vưu gật đầu: “Tất nhiên là thật rồi, nếu như ông chủ Vương thật sự giống như cậu nói, cháu gả qua đó cũng sẽ sống những ngày tháng tốt đẹp. Cần tiền có tiền, cần rảnh rỗi có rảnh rỗi, tại sao không làm? Hơn nữa, ba mẹ cháu cũng chẳng còn, sau này vẫn phải sống chung hòa thuận với cậu, cậu chính là nhà mẹ đẻ của cháu. Sau này anh họ có chuyện gì mà cháu giúp được chắc chắn cháu sẽ không từ chối...”

Từng cái bánh lớn miễn phí được vẽ ra.

Dù sao thì cái bánh mà Lý Hạo Thiên vẽ ra cho cô trong mấy năm nay, một cái tủ lạnh cũng không đủ để nhét hết vào.

Cô cũng chỉ là học hỏi lại mà thôi.

Nếu như đã trở lại trước ngày mạt thế, vậy thì chuyện đầu tiên phải làm chính là tích trữ vật tư.

Sính lễ của ông chủ Vương rơi vào trong tay cô rồi thì đừng mong lấy về được.

Ông già kia cũng không phải loại người gì tốt, đời trước không có ông ta gật đầu thì Lý Thiên Minh có thể đưa tên ngốc kia vào phòng cô được chắc? Có thể to gan hạ thuốc như vậy được à?

Cũng may là bình thường cô ăn cơm không dám ăn nhiều, sợ bị mợ mắng, lần bị hạ thuốc kia cũng thế.

Cô chỉ ăn chút cơm rồi trở về phòng, chính vì thế mà hiệu quả của thuốc không đủ nên không hoàn toàn ngất đi.

Tên ngốc kia vào phòng sờ cô hai cái cô đã lập tức tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người đàn ông mũi vẹo mắt xếch, chảy nước dãi đang kéo quần của cô.

Khương Vưu phát hiện chân tay mình mềm nhũn, sau đó lại liên hệ với những chuyện xảy ra gần đây thì lập tức hiểu ra là chuyện gì.

Cũng may mà cô thường xuyên để một cái kéo nhỏ dưới gối, cô trực tiếp túm lấy kéo rồi đâm vào đùi của mình, dùng đau đớn để đầu óc tỉnh táo.

Rõ ràng tên ngốc kia có xu hướng bạo lực, vừa thấy cô tỉnh lại đã nắm tay lại muốn đấm cô, Khương Vưu cũng nắm cái kéo nhỏ đâm hắn ta.

Cứ như vậy anh đánh tôi một cái, tôi đâm anh một phát, hai người đều bị thương khắp người.

Ông chủ Vương cảm thấy người con dâu tương lai này không nghe lời, còn làm tổn thương con trai ông ta cho nên không nhắc đến chuyện kết hôn nữa.

Mọi tính toán của Lý Thiên Minh cũng trôi theo dòng nước, sau này không biết ông ta lại dùng cách gì, Lý Hạo Thần vẫn trở về được.

Khương Vưu lừa ông ta bốn trăm vạn cũng không hề cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý nào.

Còn hai trăm vạn chia cho Lý Thiên Minh, cô cũng chẳng để ý.

Có bỏ thì mới có được, tiếp theo cô còn phải chuẩn bị cho ngày mạt thế.

Nếu như lãng phí thời gian vật lộn với Lý Thiên Minh vậy thì đó mới là chuyện không đáng nhất.

Sau khi Lý Thiên Minh có được tin tức thì vui vẻ thu dọn hành lý ngay trong đêm hôm đó rồi dọn ra khỏi nhà của cô.

Đồng thời còn trả lại di vật của ba Khương Vưu.

Trong đó có cái vòng ngọc chất lượng kém trông thế nước không tốt chút nào kia, hơn nữa trên chiếc vòng ngọc đã có vết nứt.

Nhìn thấy thứ đồ này, Khương Vưu thở phào một hơi.

Đợi người đi rồi, cô vội vàng khóa cửa lại không nói lời nào mà dùng dao cắt ngón tay rồi dùng máu nhỏ lên trên.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin