Đến khi người trước mặt quay lại, Giang Khê vô cùng bất ngờ: “Mạc Viễn.”
Mạc Viễn thở mạnh vì dùng nhiều sức nhưng hắn mỉm cười dịu dàng đi về phía cô: “Em có sao không?”
Giang Khê lắc đầu, hai mắt bỗng nhiên nóng lên.
Mạc Viễn đã bảo vệ cô.
Nếu không có anh, cô không biết mình sẽ ra sao nữa.
Giang Khê nhào tới ôm chầm lấy hắn, khóc hu hu nói: “Cảm ơn anh đã cứu em, hu… hu…”
Mạc Viễn nâng tay vuốt tóc cô, khóe môi cong lên thành nụ cười đầy xảo quyệt: “Vậy em có đồng ý làm bạn gái của anh không?”
Cô gái trong ngực lập tức không ngần ngại gật đầu, trả lời: “Em đồng ý, đồng ý làm bạn gái của anh.”
Đôi mắt Mạc Viễn phát ra tia sáng đỏ thẫm, hắn vừa cười vừa nói ra từng chữ: “Anh, thật, sự, rất, vui, cảm, ơn, em.”
Khi hắn vừa nói xong, cơ thể của cô gái trong ngực đột nhiên mềm nhũn.
Mạc Viễn bế Giang Khê lên tay, từng bước rời khỏi con hẻm, leo lên chiếc xe BMW đang đổ ở bên ngoài.
Hạ Bách Ngạn ngồi trên tay lái, nhìn vào kính xe hỏi hắn: “Bây giờ đi đâu.”
Mạc Viễn ôm Giang Khê ngồi trên ghế sau, hắn đang cúi đầu nhắm mắt hít hà mùi hương trên tóc cô.
Nghe thấy cậu ta hỏi, mới chậm rãi mở mắt ra, trả lời: “Tới Hoa Đình.”
Hoa Đình là khu biệt thự của giới hào môn, không phải chỉ cần có tiền là sẽ mua được.
Mạc Viễn có một biệt thự riêng ở đây.
Xe đi qua cổng an ninh rồi chạy vào thẳng bên trong, dừng lại trước cổng biệt thự.
Hạ Bách Ngạn quay đầu nói với hắn: “Làm gì thì cũng phải có chừng mực thôi, đừng hại đời con gái người ta đó nhé.”
Mạc Viễn mở cửa, bế Giang Khê ra khỏi xe, bỏ lại một câu: “Mày nói nhiều quá rồi đấy.”
Mạc Viễn không thích trong nhà có người khác nên cả ngôi biệt thự đều không có một người làm cố định.
Hắn vừa mở cửa, đèn cảm ứng lập tức sáng lên.
Hắn bế thẳng Giang Khê lên phòng ngủ của mình.
Sau khi thả cô lên giường, Mạc Viễn đứng bên cạnh nhìn cô một lúc.
Gương mặt khi ngủ của Giang Khê trông rất dịu dàng, còn khi cô tỉnh dậy, đôi mắt sáng như sao trời mở ra, cộng thêm nụ cười xinh đẹp khiến người khác mất hồn.
Thứ giữa hai chân hắn bắt đầu ngóc đầu dậy, Mạc Viễn giơ tay cởϊ qυầи áo trên người xuống, chừa lại chiếc qυầи ɭóŧ màu xanh đen đang đỡ lấy thứ nặng trĩu ở giữa hai chân.
Rồi hắn bước lên giường, cơ thể rắn chắc đè lên người Giang Khê, tiếp tục cởϊ qυầи áo trên người cô xuống.