Không có đêm nào Mạc Viễn không mơ thấy Giang Khê, mỗi khi mơ thấy cô du͙© vọиɠ của hắn liền trỗi dậy mạnh mẽ.
Từ nhỏ đến giờ, Mạc Viên chưa bao giờ có phản ứng với bất kỳ ai, cho đến khi gặp Giang Khê.
Hắn cũng không biết bản thân đối với cô là như thế nào.
Chỉ muốn cùng cô làʍ t̠ìиɦ để giải phóng du͙© vọиɠ hay là hắn thật sự có tình cảm với cô.
Nhưng trước mắt, Mạc Viễn muốn cùng cô làʍ t̠ìиɦ, nếu sau đi đã đạt được mà hắn vẫn như vậy thì con mẹ nó, hắn đã phải lòng thiệt cô rồi.
---
Giang Khê không phải là người ở thành phố B, gia đình cô sống ở một thành phố cấp 3, khá xa thành phố B.
Trong nhà cô chỉ còn có bà nội, cha mẹ đã mất rất lâu rồi.
Tuy không có cha mẹ nhưng Giang Khê được bà dạy dỗ rất tốt, gia cảnh cũng bình thường không quá khó khăn bởi vì bà có một dãy nhà trọ để cho khách du lịch thuê.
Khi đến thành phố B học, Giang Khê chọn sống trong ký túc xá của trường và đi làm thêm để kiếm chút tiền phụ giúp bà.
Bảy giờ tối, Giang Khê trên đường tan làm từ một tiệm trà sữa trở về ký túc xá.
Trên đường cô vừa đi vừa suy nghĩ, dạo này cô ít gặp Mạc Viễn, không biết anh đang làm gì.
Anh ấy đã theo đuổi mình bốn tháng rồi, mình hình như cũng có chút cảm tình với anh ấy.
Đợi đến khi gặp lại, mình chắc chắn sẽ cho anh ấy một câu trả lời.
Giang Khê không ngừng hi vọng đến một tương lai tràn ngập tình yêu với Mạc Viễn.
Mà không để ý rằng sau lưng có người đang theo dõi mình.
Tiệm trà sữa nơi cô làm nằm ở sau lưng trường học, từ nơi làm việc trở về ký túc xá có một con đường tắc nhỏ.
Vì để tiết kiệm sức lực và thời gian nên Giang Khê chọn đi con đường nhỏ này.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải người xấu.
“A…”
Miệng đột nhiên bị bịt lại, hai mắt Giang Khê mở to, cơ thể vùng vẫy không ngừng.
“Ưm… Cứ…u…”
Cô không thể phát ra tiếng kêu cứu nguyên vẹn, cơ thể cũng dần mất sức.
Ngay lúc Giang Khê tưởng mình sắp tiêu rồi thì bỗng nhiên người đang giữ chặt cô buông tay ra.
Bụp…
Sau đó có một cánh tay nắm lấy tay cô kéo sang bên cạnh.
Người đó xông tới đấm cho tên xấu xa kia phải kêu liên tục, đến khi hắn ta bỏ chạy thục mạng.
Giang Khê đứng một bên, sợ hãi đến tái mặt, trái tim đập bịch bịch trong l*иg ngực.
Khi thấy người xấu đã đi, cô mới lắp bắp nói: “Cảm… cảm ơn cậu.”