Từ Quốc Hoa tay dài, cầm đũa tìm thịt băm trong dưa chua, dưa chua rơi cả xuống bàn.
Chị dâu cả dùng đũa gõ vào mu bàn tay cậu bé, mắng, “Khuấy cái gì mà khuấy?! Đũa toàn nước miếng của con, còn để cho người khác ăn không? Còn làm rơi xuống bàn, lãng phí!”
Thấy anh cả bị đánh, Từ Quốc Cường cười ha hả, kết quả làm đổ cháo trong bát, lại bị mẹ mình gõ vào gáy, “Ăn cơm cho đàng hoàng!”
Nhiều trẻ con thì ồn ào, ngày nào cũng náo nhiệt như vậy. Đợi lũ trẻ ăn no bụng, chạy ra ngoài chơi, người lớn mới có thể yên tĩnh ăn cơm.
Ăn xong bát cháo, Từ Đông Thăng đặt bát vào chậu, vươn vai.
Anh dặn dò vợ một câu, “A Tuệ, anh ra ngoài một lát.”
Một lát này, chắc là cả ngày. Hoặc là đi dạo chơi ở thị trấn, hoặc là đến nhà mấy tên bạn bè hư hỏng đánh bài. Dù sao cũng sẽ không ở nhà làm ruộng.
Chưa đợi Lâm Tuệ trả lời, bố Từ đã gọi một tiếng, “Chiều về sớm, chúng ta họp gia đình.”
Từ Đông Thăng qua loa đáp lại một tiếng, liền đi ra ngoài.
Mấy người phụ nữ dọn dẹp bát đũa, trên mặt không có biểu cảm gì, tâm tư khác nhau.
Chị dâu cả và chị dâu thứ hai không giấu nổi vẻ vui mừng, đây cũng không phải ngày gì quan trọng, họp gia đình chắc chắn là nói chuyện chia nhà.
Nhìn bộ dạng con út vừa rồi, đúng là đồ vô dụng, ngay cả cưới vợ rồi cũng không thấy sửa đổi gì. Vẫn là chia nhà sớm cho xong.
Lâm Tuệ đã trải qua một lần trong mơ, không có cảm giác gì. Diễn biến sự việc đều theo như trong mơ, xem ra cô thật sự phải lên kế hoạch cho thật tốt...
Quy củ nhà họ Từ, người nấu cơm thì không cần rửa bát, nên cô dọn xong bát đũa liền về phòng dọn dẹp của hồi môn của mình.
Nhà họ Lâm ở xã bên cạnh, dựa vào núi, là nhà người miền núi chính hiệu. Từ thôn Hướng Dương đi xe hơn một tiếng đến thị trấn, sau đó xuống xe còn phải đi bộ thêm một tiếng rưỡi nữa mới đến.
Nếu chỉ đi bộ thì xa hơn nhiều, bốn năm tiếng cũng chưa chắc đến nơi.
Bố Lâm muốn con gái đi ra khỏi núi, nên mới đồng ý nhà họ Từ.
Nhà họ Từ là gia đình điều kiện bình thường, cũng không giàu có, lễ vật không mua “Tam chuyển một vang*”, nhưng tặng nửa con lợn, cho ba trăm tệ, cũng coi như rất tốt rồi.
(*) Tam chuyển một vang: còn được gọi là "Tứ đại kiện", là một thuật ngữ phổ biến xuất hiện ở Trung Quốc vào cuối những năm 50 của thế kỷ 20, đặc biệt đề cập đến bốn mặt hàng gia dụng mà đất nước có thể sản xuất vào thời điểm đó và mà các gia đình bình thường muốn có, cụ thể là: xe đạp, máy may, đồng hồ và radio.
Bố mẹ chồng hào phóng, tiền mừng cưới hôm qua thu được đều cho hai vợ chồng tự giữ.
Nhà họ Lâm cũng không giàu có gì, nhưng họ thương con gái, lễ vật không giữ lại một xu nào mà cho cô mang theo hết, còn cho thêm ba mươi tệ tiền riêng, hai chiếc chăn bông nặng năm cân và tủ đầu giường, rương quần áo do tự tay làm.
Lâm Tuệ đếm, trên tay tổng cộng có bốn trăm hai mươi tệ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, số tiền này không ít, làm vốn liếng cũng đủ rồi. Cô cất tiền vào đáy rương, sau đó khóa lại. Chìa khóa đeo sát trên cổ.
Từ Đông Thăng không quản cô cầm tiền, cũng không lục lọi đồ đạc. Nhưng anh có một đám bạn bè hư hỏng, lỡ như nghiện đánh bài, bị xúi giục về nhà lấy tiền, cái này ai nói trước được, cô không yên tâm.