Đồ bếp nhà họ Từ dùng đều là nồi to bếp lớn, Lâm Tuệ rút ra một que củi, giảm nhỏ lửa rồi mới xào thịt băm cho thơm. Nói là ít dầu ít muối, nhưng mọi người trong nhà đều làm việc nặng, không ăn đậm đà một chút thì lấy đâu ra sức mà làm việc?
Tiếc là trẻ con nhiều, không thể cho thêm chút ớt vào. Cô cho vào vài giọt tương đậu, đây cũng là tương đậu mặn do nhà tự làm, xào cùng rau, ngay cả muối cũng không cần cho thêm.
Buổi sáng ăn đơn giản, hai món rau với cháo khoai lang là đủ rồi.
Chị dâu thứ hai cũng đến phụ giúp bê thức ăn lên bàn, cô ấy ngửi ngửi món dưa chua sáng nay, mỉm cười, “Mùi thơm thật đấy, A Tuệ tay nghề tốt, xem ra sau này chị với chị dâu cả có thể giao ca rồi.”
Lâm Tuệ chỉ mỉm cười nhẹ, không đáp lời. Cô không muốn suốt ngày làm đầu bếp hầu hạ nhiều miệng ăn như vậy.
Bố chồng và anh cả, anh hai đều đã gánh hai gánh nước về, lũ trẻ cũng đã dậy, Từ Đông Thăng vẫn chưa thấy bóng dáng.
Không biết là mẹ Từ không gọi anh hay là gọi rồi mà không được. Lâm Tuệ nghiêng về vế sau hơn.
Cô không tìm thấy khăn lau tay sạch sẽ, lau đại vào người, bước vào nhà.
Quả nhiên, tên vô dụng ngủ tư thế thoải mái trên giường kia chính là chồng cô.
Cô siết chặt nắm đấm, muốn đấm vào ngực anh một cú, nhưng vẫn nhịn xuống.
Đi đến gần giường, lay lay anh, giọng nói dịu dàng, “Đông Thăng, dậy thôi.”
Từ Đông Thăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy vợ mình, ngẩng đầu chu môi muốn hôn lên.
Lâm Tuệ đưa năm ngón tay che mặt anh, đẩy đầu anh ra, vẻ mặt chán ghét, “Còn chưa súc miệng, hôi chết đi được. Dậy nhanh, rửa mặt ăn cháo.”
Nói xong liền ra khỏi nhà.
Từ Đông Thăng “bịch” một tiếng ngã xuống giường, nằm một lúc, rồi gãi đầu ngồi dậy. Đi ra sân, múc nước vỗ tay lên mặt một cái, coi như đã rửa mặt xong.
Đợi anh bước vào nhà chính, bàn dài đã ngồi đầy người.
Nhà anh cả có hai con trai và một con gái, nhà anh hai có một con trai và một con gái. Năm đứa trẻ cộng thêm tám người lớn, cái bàn dài này cũng không đủ chỗ ngồi, chị dâu cả và chị dâu thứ hai còn phải chăm sóc mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng phải đứng dậy gắp thức ăn cho chúng, nên dứt khoát không ngồi nữa.
“Chú ba, đến nhanh lên! Dưa chua thịt băm thím ba nhỏ xào ngon lắm!” Cháu trai lớn chín tuổi Từ Quốc Hoa cầm đũa gắp dưa chua vào bát mình, mấy đứa trẻ khác cũng cầm thìa nhỏ cắm cúi ăn.
Chị dâu thứ hai bế con gái nhỏ trong lòng, đút cháo, mở miệng nói, “Hôm nay chú út dậy sớm quá, quả nhiên cưới vợ rồi sẽ khác, ngày thường còn không thèm ăn sáng.”
Mẹ Từ trừng mắt nhìn cô ấy, sáng sớm đã kiếm chuyện.
Lâm Tuệ đưa cho Từ Đông Thăng một bát cháo, bên trong múc vài thìa dưa chua thịt băm. Trên bàn nhiều miệng ăn như vậy, ăn cơm đều phải tranh giành, không nhanh tay thì ngay cả cặn cũng không còn.
Từ Đông Thăng nhận lấy bát cháo, vẫn là vợ mình chu đáo.
Anh cũng không chen vào bàn, quay người ngồi ở bậc cửa ăn. Suốt quá trình mí mắt cũng không nhấc lên nhìn chị dâu thứ hai lấy một cái.
Từ khi cô chị dâu thứ hai bước chân vào nhà này, chưa từng nói với anh một câu nào tốt đẹp. Đàn bà lắm mồm, anh mới không chấp nhặt với người này.