Ta còn nhớ kiếp trước, ta thành thật quỳ dưới mưa theo Ti Kim Bình suốt năm canh giờ.
Cuối cùng bị sốt cao rồi lên cơn co giật, chỉ một chút nữa là cái mệnh này không còn.
Cho nên ở kiếp này.
Ta chỉ quỳ nửa nén hương, rồi giả vờ không chống đỡ nổi nữa, ngã ra hôn mê.
Ngủ một giấc ngon lành ở Thiên điện sau đó tỉnh lại.
Bên ngoài trời đã tối mịt, ta bấm thời gian rồi mở cửa đi ra ngoài.
Thái tử Huyền Minh bây giờ mới xuất hiện, lòng gấp gáp như có lửa đốt chạy đến, vội vã cầm ô che cho Ti Kim Bình:
- Bình Nhi, sao nàng phải khổ thế?
Ti Kim Bình đã sớm dầm mưa ướt sũng, vẫn tiếp tục nghiêng người ra phía trời mưa bên ngoài.
- Huyền Minh ca ca, muội biết muội không phải người huynh thích, nếu như huynh thích ai thì chắc chắn huynh sẽ mạnh mẽ theo đuổi người đó.
- Huynh trở về đi, có lẽ nếu muội quỳ thêm mấy canh giờ nữa, Bệ hạ sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của muội.
Thái tử hồn nhiên không biết mình đã tiến vào cạm bẫy của Ti Kim Bình, còn ngốc nghếch mà bày tỏ tấm chân tình với nàng ta:
- Bình Nhi, sao nàng lại ngốc như vậy? Từ trước đến giờ cô không tiếp xúc với bất kỳ người con gái nào khác vì lòng của cô đã ở chỗ của nàng từ lúc nào mất rồi!
- Cô hỏi nàng, bây giờ nàng có muốn trở thành Thái tử phi của cô không. Cô xin thề, đời này vĩnh viễn sẽ không phụ nàng.
Kiếp trước, nói đến đây hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu.
Nhưng kiếp này sao ta có thể để họ được như ý nguyện.
Ngay trước lúc Ti Kim Bình mở miệng.
Ta bước như bay xông ra ngoài, quỳ gối trước mặt Thái tử, dập đầu thỉnh tội:
- Thái tử điện hạ, cầu xin ngài không nên ép buộc trưởng tỷ.
- Sau này ngài sẽ đăng cơ làm Hoàng đế, hậu cung sẽ có đến ba ngàn mỹ nhân, nhưng trưởng tỷ chỉ nguyện hai người một đời một kiếp mà thôi. Gia đình áo vải tầm thường thì không nói, nhưng ngài có thể … vì tỷ ấy mà hủy bỏ hậu cung, từ đây một chồng một vợ chỉ có nhau sao?
Đây đều là những lời kiếp trước Ti Kim Bình ngày ngày treo trên miệng.
Bây giờ điều ta nói chính đúng với tâm ý của nàng ta.
Người quen thuộc với Ti Kim Bình đều biết rõ.
Chỉ cần nàng ta không nói gì, đó là ngầm thể hiện sự đồng ý.
Sắc mặt của Thái tử ngẩn ra.
- Ép buộc sao?
- Bình Nhi, nàng thật sự nghĩ như vậy sao?
Ti Kim Bình mở to mắt, khẽ chu môi hồng, tỏ ra ngây thơ, nghiêng đầu không nói lời nào.
Thái tử phất tay áo, giận tím mặt:
- Nàng … Nàng thực sự được cô nuông chiều quá nên sinh hư rồi.
Hắn vứt lại ô rồi dời đi, biến mất trong làn mưa phùn.
Vì tìm lý do thích hợp để đuổi theo Thái tử, ta cố ý an ủi Ti Kim Bình:
- Trưởng tỷ, tỷ đừng lo lắng, để muội chạy theo mời Thái tử về.
- Ngài ấy chỉ tạm thời nói linh tinh thôi, tỷ tuyệt đối đừng để trong lòng.
Ti Kim Bình gật nhẹ đầu, đồng ý ta đi theo:
- Vậy muội đi đi, nhớ phải an phận, đừng mơ tưởng đến những điều mà một thứ nữ không nên mơ ước.
Nhưng nàng không biết.
Giờ người rời đi chỉ là một thứ nữ, nhưng khi quay về, sẽ là Thái tử phi.