Huyền Minh đang ngồi trong đình sen, mượn rượu giải sầu.
Nhưng ta cũng không vội vã tiến lên, ngược lại tránh phía sau bụi hoa trong hòn non bộ, khi thấy hắn uống khá say rồi mới giả vờ như vừa mới nhìn thấy hắn rồi đi qua.
- Thái tử điện hạ, thần nữ tìm mãi mới thấy ngài.
Huyền Minh chống tay vào má.
Hắn ta say đến mức nheo mắt lại, nhầm ta với Ti Kim Bình rồi hỏi ta một loạt những câu khó hiểu.
Ta đáp lại cho có nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, chỉ muốn mau chóng dìu hắn về Đông cung.
Đợi đến lúc về tới tẩm cung của Huyền Minh.
Ta thuận tay ném hắn lên giường, rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo của hắn.
Nói nhiều thì có lợi ích gì chứ.
Người muốn đạt được việc lớn thì phải làm những thứ thiết thực.
Sau khi xong việc.
Ta mặc quần áo chỉnh tế rồi quỳ gối bên cạnh giường.
Ngay khi Huyền Minh tỉnh dậy.
Ta rưng rưng nước mắt, giơ cao dải lụa trắng trong tay.
- Thái tử điện hạ, cầu xin ngài ban cho thần nữ được c.-hết.
Huyền Minh nhìn những vết bầm xanh tím trên người ta, ánh mặt trở nên ngây ngốc.
Hắn ta nổi giận rút bảo kiếm dưới giường ra.
Ánh sáng lạnh lóe lên, chỉ một chút nữa thôi nữa lưỡi kiếm sắc bén sẽ cắt đứt cổ ta.
Nhưng ta chỉ mở to mắt, nước mắt tuôn ra như suối, giống như những viên ngọc trai lăn trên làn da trắng nõn, rơi vào bàn tay của Huyền Minh:
- Thái tử điện hạ.
- Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri. *
*Đây là câu thơ trong bài thơ “Việt nhân ca” do một người vô danh viết vào thời tiền Tần, thể hiện tình yêu trầm lắng, chân thành và tha thiết của nhân vật chính.
- Thật ra từ trước khi đích tỷ và ngài quen biết nhau, Ngân Ỷ đã thích ngài rồi.
Người sống hai đời như ta làm sao mà không biết việc Huyền Minh thiếu tình yêu thương của mẹ từ nhỏ nên thích được nghe những lời khoe khoang lừa gạt này từ những người đàn bà khác.
Huyền Minh rõ ràng bắt đầu chần chờ, kiếm trong tay cũng buông lỏng một chút.
- Ngân Ỷ thấy ngài vì trưởng tỷ mà ảm đạm buồn thương, lòng đau như cắt, nhưng vì sao trưởng tỷ lại không thương tiếc ngài dù chỉ một chút …
Ta rưng rưng nước mắt, nhìn hắn với ánh mắt đong đầy tình cảm:
- Điện hạ yên tâm, Ngân Ỷ sẽ không trở thành vật cản đường giữa ngài và trưởng tỷ, có thể được ngài ban c.-hết, Ngân Ỷ … c.-hết cũng không hối tiếc.
Vừa dứt lời.
Ta giữ chuôi kiếm bằng tay không, đẩy thật mạnh thân thể về phía trước để mũi kiếm đâm xuyên qua bờ vai của mình.
Một giây trước khi mất đi ý thức.
Ta thấy Huyền Minh do dự một lúc lâu, cuối cùng ném trường kiếm, sốt ruột tiếp lấy cơ thể đang lung lay sắp đổ của ta:
- Ti Ngân Ỷ, cô sẽ chịu trách nhiệm với nàng.
- Cô sẽ cho nàng làm Thái tử phi của cô, không cho phép nàng được c.-hết.
Sáng sớm hôm sau.
Đông cung lần lượt gửi tới từng rương từng rương sính lễ, cảm giác nhiều đến mức có thể chất thành một núi vàng.
Trên dưới nhà họ Ti ai cũng vui như mở cờ trong bụng, phụ thân nhìn vạn lượng hoàng kim kia, không nhịn được mà tán dương Ti Kim Bình:
- Bình Nhi, vi phụ biết mà, Thái tử luôn nằm trong tầm kiểm soát của con.
Ti Kim Bình đưa tay chạm vào từng đồ vật được ban thưởng, ai cũng nhận ra được sự đắc ý trên khuôn mặt nàng ta.
Nàng ta nhìn ta, lại bắt đầu vứt cho ta vài câu khen ngợi:
- Làm tốt đấy Ngân Ỷ, không uổng công tỷ tỷ thương muội.
Ta cười lạnh, ánh mắt dời về phía cửa.
Thái tử Huyền Minh mặc một bộ đồ màu trắng như ánh trăng, đi vào với những tia nắng chiếu rọi phía sau lưng.
Ti Kim Bình bĩu môi, khoanh tay dưới bụng, lại bày ra dáng vẻ cao ngạo thường ngày:
- Huynh đến rồi sao?
- Ta phải nói rõ trước một điều, chức vị Thái tử phi này là huynh bắt ta nhận, ta cũng không …
Lời nói của Ti Kim Bình mới được một nửa đã im bặt dừng lại.
Vì nàng ta phát hiện, Huyền Minh cũng không nhìn nàng ta dù chỉ một chút, thậm chí còn đi thẳng tới chỗ của ta, dịu dàng cầm tay ta:
- Ngân Ỷ, nàng thích những thứ cô tặng nàng chứ?
Ta giả bộ như chim non nép vào người hắn, sợ sệt gật đầu.
- Đi thôi, cô dẫn nàng đến xem nhà tương lai của chúng ta.
Phụ thân ngạc nhiên đến đờ đẫn, tuy không nỡ nhưng vẫn phải thả nén vàng trên tay xuống , run rẩy mở miệng hỏi:
- Thái tử điện hạ, ngài đây là có ý gì …
Thái tử cười lạnh:
- Nàng ấy tình nguyện kháng chỉ cũng không muốn gả cho cô, có thể thấy được nàng chán ghét cô đến nhường nào.
- Không sao cả, về sau Ngân Ỷ chính là Thái tử phi duy nhất của cô.
Huyền Minh dắt tay ta đi ra ngoài.
Nụ cười của hắn ấm áp, nhìn chăm chú vào mắt ta, giống như toàn thế giới đối với hắn đều là bọt nước mà trong mắt hắn chỉ có ta mà thôi.
Nhưng ta sẽ không ngốc đến mức tin tưởng hắn ta có thể bỏ mặc vài chục năm tình nghĩa giữa hắn và trưởng tỷ nhanh như vậy.
Ta càng sẽ không tin, Ti Kim Bình sẽ ném đi khối thịt mỡ mang tên Huyền Minh đã dâng đến tận miệng này.
Thế nên, lúc Ti Kim Bình cải trang thành một tiểu thái giám muốn vụиɠ ŧяộʍ tiến vào Đông cung, ta một chút cũng không thấy bất ngờ.
Ngược lại, ta còn cố ý rút đi một số thị vệ, để giúp nàng ta tiến vào thuận lợi.
Tiếp đó, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày ta đều để ý quan sát thời gian cố định Ti Kim Bình đến đây.
Cho đến một hôm, khi nàng ta lại một lần nữa trốn vào kho củi, chàng chàng thϊếp thϊếp với Huyền Minh.
Ta chợt mang theo một đoàn thị vệ của Đông cung chạy đến, huy động mọi người hô to:
- Bảo vệ Thái tử! Bắt thích khách!