Khi chiếu ban hôn của Hoàng Thượng được đưa đến.
Đích tỷ của ta, Ti Kim Bình đang bưng một bát canh gà nóng hổi bắt ta phải uống hết với cái cổ họng đang bị nhiễm trùng.
- Ngân Ỷ, bệnh này của muội chính là thân thể quá yếu mà ra, phải ăn nhiều đồ bổ thì mới nhanh khỏi được.
Ta chỉ nuốt nước miệng, cổ họng cũng đã đau như bị kim châm.
Càng không nói đến cảm nhận được mùi vị của bát canh gà đầy mỡ, bốc hơi nóng rát này.
Nhưng kiếp trước, ta nghĩ Ti Kim Bình thực lòng quan tâm mình nên cắn răng uống sạch nó.
Cuối cùng hại bản thân bị hỏng cả giọng nói.
Kiếp này, ta cố ý kéo dài thời gian, chậm chạp không uống, vì ta biết rõ, thái giám tuyên chỉ lập tức sẽ đến.
Lúc này.
Một thanh âm sắc nhọn vang lên ngoài cửa:
- Thánh chỉ tới!
Thái giám tổng quản đọc xong thánh chỉ với vẻ mặt tươi cười, cung kính khom người dâng cuộn vải màu vàng sáng cho Ti Kim Bình:
- Nô tài trước chúc mừng Thái tử phi.
Giống y hệt kiếp trước.
Khóe môi Ti Kim Bình hơi nhếch lên, lông mày hơi nhướn thể hiện tâm trạng đang tung tăng như chim sẻ của nàng ta. Thế nhưng nàng ta vẫn cố đè xuống sự vui mừng đó xuống, đeo lên cái dáng vẻ thanh cao từ xưa đến nay, nói với giọng lạnh nhạt:
- Thánh chỉ này ta không thể tiếp được.
Câu nói đó của nàng ta khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc đến ngơ ngác.
Cha ta đứng đó, nhịn không được quát to:
- Càn quấy!
Thái giám tổng quản cũng bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Ta chống lấy cơ thể ốm yếu, bò từ trên giường dậy, quỳ trước mặt Ti Kim Bình khuyên bảo:
- Tỷ tỷ không cần quá xúc động như vậy, kháng chỉ không có lý do chính là tội chết.
- Huống chi, tỷ và Thái tử điện hạ, hai người vốn yêu thương lẫn nhau, vì sao lại ….
Ti Kim Bình hất cằm lên, bĩu môi ngắt lời ta:
- Muội chỉ là một thứ nữ tầm thường không dám ra gặp người thì biết cái gì chứ?
Nàng ta nhìn về phía phụ thân, tự mình vứt xuống một câu:
- Bây giờ con gái sẽ vào cung, cầu Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nàng ta thi lễ với thái giám tổng quản rồi bước nhanh rời đi.
Phu thân tức đến giậm chân, tìm không thấy chỗ để trút giận, đạp một cước vào người ta đang quỳ gối bên giường:
- Cái thứ ngu ngốc vô dụng này còn ngồi đây làm cái gì hả? Còn không mau đuổi theo khuyên nhủ đích tỷ của ngươi đi?
Đợi đến lúc ta chạy đến.
Ti Kim Bình đã cùng người hầu trung thành của nàng ta, Điêu Ngọc, lưng thẳng tắp, quỳ trong điện Dưỡng Tâm.
Mới nói ở trong nhà xong, nàng ta đã khua chiêng gõ trống đến nói lại một lần với Hoàng đế trước mặt các cung nữ thái giám trong cung:
- Bệ hạ, Huyền Minh ca ca chỉ coi thần nữ như anh em bạn bè bình thường, sao thần nữ có thể cản trở việc hôn nhân đại sự của huynh ấy được? Cầu ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi ạ.
Hoàng đế lắc đâu, bật cười:
- Không cần nói nữa, trẫm biết rồi, nhất định hai người các con lại cãi nhau, giận dỗi rồi phải không?
- Được rồi Kim Bình, con lui trước đi, một lúc nữa trẫm sẽ truyền Thái tử đến, đòi lại công bằng cho con.
Từ trước đến giờ Hoàng đế luôn thương yêu Ti Kim Bình, ngài ấy sớm đã quen việc thình thoảng tỷ tỷ và Thái tử lại chơi trò hờn dỗi như trẻ con.
Nhưng Ti Kim Bình lại không biết sống chết mà nói tiếp:
- Nếu Bệ hạ không thu hồi mệnh lệnh đã ban, thì thần nữ chỉ có thể tiếp tục quỳ bên ngoài.
Hoàng đế chỉ nghĩ nàng ta đang nói linh tinh, vẫy tay cho nàng ta đi ra.
Kết quả, Ti Kim Bình khẽ cong chân, quỳ dưới trời mưa xối xả.
Thái giám tổng quản thấy ta còn đang ốm, nhỏ giọng bảo ta đi Thiên điện chờ, hắn tự mình đi mời Thái tử.
Ai ngờ lời này lại bị Ti Kim Bình nghe được.
Nàng ta hiên ngang lẫm liệt mà nói với ta:
- Ngân Ỷ, mặc dù ở đây không đến lượt muội lên tiếng. nhưng thân là thứ nữ của nhà họ Ti, việc này cũng có phần trách nhiệm của muội, muội quỳ ở đây cùng tỷ đi.