Đồng Thoại Về Một Slytherin Luôn Cố Tìm Cách Để Sống Sót

Chương 7: Đến Hogwarts

Ron đang hăng say giải thích cho Harry về môn Quidditch sau khi nhận ra cậu bạn chẳng biết gì về nó thì cửa bỗng mở ra, tiếng động đánh thức cả Ellie lúc này đang nhắm mắt ngủ và Hermione đang đọc cuốn sách của cô, Ellie khó chịu mở mắt.

Bước vào lần này là ba thằng bé khác, Harry nhận ra ngay đứa đi giữa là thằng bé nhợt nhạt nó đã gặp ở tiệm quần áo của bà Malkin trong khu Hẻm Xéo. Thằng bé nhìn Harry có vẻ hứng thú hơn lần gặp gỡ trước. Nó hỏi:

“Đúng không đây? Tụi nó nói um khắp tàu là có Harry Potter đang ở trong toa này. Vậy ra là mày đó hả?”

“Phải.”

Harry nói và nhìn hai đứa đi cùng. Cả hai trông chắc nịch và hung tợn. Tụi nó đứng hai bên thằng bé nhợt nhạt trông như là vệ sĩ. Thấy Harry nhìn hai đứa kia, thằng bé nhợt nhạt hờ hững giới thiệu:

“À, đây là Crabbe, còn đây là Goyle. Tao là Malfoy, Draco Malfoy.”

Ron ho khẽ mấy tiếng, chắc là để ém tiếng cười khẩy. Draco Malfoy ngó Ron:

“Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao chưa thèm hỏi nha! Ba tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nỗi nuôi không xuể chứ gì!”

Nó quay lại Harry:

“Potter à, rồi mày sẽ thấy là có những gia đình phù thủy sang hơn. Mày đừng vội kết bạn với đám tầm thường. Chuyện đó tao giúp mày được.”

Nó giơ tay để bắt tay Harry, nhưng Harry không thèm nắm lấy. Harry chỉ lạnh nhạt nói:

“Cám ơn. Tao nghĩ tự tao cũng biết được đứa nào tầm thường, đứa nào không rồi!”

Nghe đến đó. Draco Malfoy không đến nỗi đỏ mặt, nhưng hai gò má nó cũng hơi đổi màu. Nó chậm rãi nói:

“Nếu tao là mày, Potter, tao sẽ cẩn thận hơn một chút. Mày rồi sẽ đi vào vết xe đổ của ba má mày nếu không biết lễ phép hơn. Tại ba má mày hồi đó cũng không biết điều gì là tốt cho họ. Mày mà cứ giao du với đám giẻ rách như bọn Weasley và lão Hagrid ấy thì có ngày cũng tiêu ma.”

Cả Harry và Ron cùng đứng bật dậy. Mặt Ron đỏ ké như tóc trên đầu của nó.

“Mày nói lại coi!”

Draco Malfoy khịt mũi nhạo báng:

“Chà muốn đánh lộn với tụi tao hả?”

“Ừ, nếu mày không cút ra khỏi chỗ này ngay.”

Harry nói, giọng can đảm nhưng trong lòng cũng có hơi run vì Crabbe và Goyle đều bự hơn nó và Ron rất nhiều.

“Nhưng mà tụi tao chưa muốn đi ra, phải không tụi bây? Tụi tao ăn hết đồ của tụi tao rồi, mà tụi mày ở đây có vẻ còn dư đồ ăn đấy.”

Draco Malfoy đang vô cùng đắc ý chợt nhận ra trong toa còn 2 người nữa, đang định lên mặt thì hắn bỗng giật nảy mình đến nổi đẫy ngã 2 thằng mập phía sau sau khi nhìn thấy chiếc vòng có hình con rắn và chữ R trên cổ của 1 trong 2 con nhỏ còn lại hơn nữa còn đang nhìn nó với đôi mắt như muốn xe nó ra làm 2.

Cả đám bất ngờ trước phản ứng của Malfoy đặc biệt là Harry. Sau khi đã đứng thẳng lại thì tên Malfoy lắp bắp đưa tay chỉ về phía cô:

“Mày, mày là Rothschild?”

“Thì sao?” Ellie khó chịu lên tiếng

“Coi như hôm nay tụi mày gặp may đấy.” Malfoy hừ mũi rồi chạy đi, 2 thằng đi phía sau cũng vội vàng chạy theo.

“Cậu lợi hại thật đấy Ellie! Nhìn nó bỏ chạy trối chết khi thấy cậu làm tớ cười muốn chết.” Ron phấn kích reo lên.

Harry cũng gật đầu phụ hoạ, cậu vô cùng thoả mãn khi thấy vẻ sợ hãi của tên Malfoy, Hermione thì không như vậy, cô bé đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền của cô, nhìn nó chăm chú: Tôi nghĩ là cậu ta sợ cái này thì đúng hơn, nó trông thật đặc biệt, nó là gì vậy Ellie.

“Là dây chuyền của gia tộc tôi, mỗi người thừa kế đều sẽ đeo nó.”

“Đúng là cha nào con nấy, tên Malfoy đó chỉ dám lên mặt với những người hắn cho là thấp hèn thôi, còn với những những quý tộc khác thì lại nịnh nọt, sợ hãi. Hèn chết đi được.” Ron hừ mũi.

“Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau.” Một giọng nói vang lê khắp đoàn tàu.

Harry nghe vậy liền thò đầu ra ngoài cửa sổ. Trời đang tối dần. Nó có thể nhìn thấy núi rừng dưới bầu trời tím thẫm. Đoàn tàu lửa dường như đang chạy chậm lại. Ron nhanh chóng hối thúc cậu bạn mặc áo choàng vào còn Hermione đã đi ra ngoài từ nãy rồi, cô bé cần trở về để chuẩn bị.

Trong lúc đó Ellie chỉ ngồi chóng cằm nhìn Harry và Ron đang loay hoay với chiếc áo choàng đèn. Áo của Ron hơi ngắn một chút so với thân hình cậu, để lộ cả đôi giày nhìn rất ngố, điều đó làm cho Ellie cười không ngớt.

“Nhanh nhẹn lên nếu không muốn phải chen chúc để xuống tàu.”

Ellie nói rồi mở cửa bước ra, bỏ lại 2 cậu nhóc ngơ ngác. Bụng dạ Harry nôn nao vì hồi hộp, Ron cũng vậy, dưới lớp tàn nhang, mặt cậu tái nhợt. Hai đứa nhét đầy túi các gói kẹo cuối cùng rồi chạy vội theo Ellie.

Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi dừng hẳn. Người ta xô đẩy nhau, kéo ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Cả 3 rùng mình trong trời đêm lạnh buốt. Họ cũng gặp lại Hermione đang đi cùng Neville, thấy 3 người, Hermione liền chạy nhanh lại, cô bé tươi cười nhìn cô xin đi cùng. Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh, và Harry nghe một giọng nói quen thuộc.

“Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Ồ Harry cháu đây rồi, khoẻ không?”

Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở trên biển đầu người.

“Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm nhất, theo ta.”

Mò mẫm, loạng choạng, bọn trẻ đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối đến nỗi Ellie nghĩ là mình đang đi giữa những hàng cây dày đặc. Cả đám im thin thít. Neville thằng nhỏ làm mất cóc, chỉ dám thút thít một hai lần.

Hagrid ngoái đầu ra sau, nói:

“Chút xíu nữa là cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.”

Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao, điểu đó làm Ellie ngạc nhiên, cô không nghĩ là nó lại tráng lệ đến vậy, khác xa với toà lâu đài cô thấy trong phim.

Lão Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:

“Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người! Còn nếu các cháu muốn bị chìm thì cứ việc.”

Ellie gật đầu rồi leo lên 1 chiếc gần đó, thấy vậy Harry, Ron và Hermione cũng nhanh lẹn nhảy lên cùng, điều đó làm cô ngạc nhiên vì theo nguyên tác họ phải chung thuyền với Neville. Chưa đợi cô mở miệng hỏi thì lão Hagrid đã lên thuyền hô to: Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì… tiến lên!

Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rộng thênh thang mở ra trên vách núi. Cập bến, bọn trẻ lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid thì đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không.

Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo ánh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài. Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.

“Mọi người đông đủ cả rồi hả?” Lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.