Đồng Thoại Về Một Slytherin Luôn Cố Tìm Cách Để Sống Sót

Chương 6: Chuyến tàu tốc hành

Ngày 1 tháng 9, cả gia đình Ellie tới Ga xe lửa Ngã tư Vua trong một buổi sáng đầy sương mù. Tại đây Ellie sẽ lên tàu đi Hogwarts từ sân ga 9 3/4 và bắt đầu 7 năm học nội trú của mình. Ellie cảm thấy may mắn vì đã đề nghị tới sớm để tránh phát sinh các sự cố trên đường hay là phải chen chúc giữa hàng trăm người tại đây.

Mà Ellie cũng khá là phục cái người đã sáng tạo ra cổng tới sân ga này, mắc mớ gì không làm một cái cổng thật chỉnh chu ở một nơi nào khác vắng vẻ ít Muggle, mà lại chọn một nhà ga đông đúc ở London và cái cổng thì là một bức tường bị ểm bùa, muốn đi qua phải đâm đầu lao tới. Bộ không có Muggle nào để ý tới một đám người biến mất sau bức tường hả?

“Thấy sao Elli bé nhỏ, rất hoành tráng đúng không, đây là một trong những phương tiện đi lại ta thích nhất đó.” Ông Harvey vui vẻ ngắm nhìn chiếc tàu hoả với một sự ngưỡng mộ và hoài niệm.

“Con không thích phải hành sử giống một kẻ điên khi đâm đầu vào cột đâu, với lại nơi này thật ồn ào, quá nhiều Muggle.” Ellie nhăn mặt lại nhìn quanh.

Cô bước nhanh về phía con tàu với hy vọng lên đó sẽ thoát khỏi được bầu không khí làm cô dị ứng này, bỏ qua cả sự hụt hẫng và tiếng thở dài của ông bà Rothschild.

Sau khi chào tạm biệt cha mẹ để lên tàu, Ellie bỗng nhiên nhìn thấy thoáng qua một bóng dáng ai đó rất quen, cô nheo mắt lại cố tìm thử thì mẹ cô cất tiếng làm cô chết lặng:

“Dù con có khó chịu thì cũng không được nguyền rủa bạn học, con cũng không được làm các thí nghiệm liên quan đến nghệ thuật hác ám ở Hogwarts, nếu bị phát hiện, con sẽ bị kỷ luật và đuổi học. Hãy nhớ bây giờ con không còn là học sinh của học viện Durmstrang đâu.”

Ellie nhăn nhó gật đầu, mẹ cô đã liên tục nói như vậy suốt cả quãng đường tới đây, điều này làm cô vừa buồn cười vừa giận bà, cô dù sao cũng là một người có tư duy và ý thức tự chủ rất cao, cô có đam mê với mấy thứ như lời nguyền và bùa hắc ám nhưng cũng đâu có tấn công ai bao giờ. Để tránh nghe mẹ mình lải nhãi nữa, Ellie nhanh nhẹn chạy đi kiếm cho mình toa để ngồi.

Sau khi hỏi đường thì cô cũng đã tới khoang của tân sinh và chọn một toa trống để ngồi vào, Ellie bắt đầu lôi ra một quyển sách dày cộm để đọc gϊếŧ thời gian. Được một lúc thì bỗng có tiếng mở cửa, một cậu nhóc với mái tóc bù xù đưa đầu vô, nhìn cậu ta có chút câu lệ.

“Xin lỗi, cậu không phiền nếu tôi ngồi ở đây chứ? Các chỗ khác đều có người rồi.”

“Tự nhiên.” Ellie gật đầu một cái rồi lại cuối xuống quyển sách.

“Cảm ơn.” Cậu ta nhanh nhẹn ngồi xuống, thở phào nhìn ra cửa.

Lúc này có vẻ cảm thấy bầu không khí có nhút kì lạ nên cậu nhóc đó liền đưa mắt quan sát Ellie đang ngồi đối diện mà gần như quên mất việc mình đang làm rất bất lịch sự.

“Cậu làm tôi khó chịu đấy.” Ellie đưa mắt nhìn thẳng mặt cậu ta, khó chịu lên tiếng.

“Ồ xin lỗi, mình chỉ muốn bắt chuyện một chút, mình là…”

“Xin hỏi là mình có thể ngồi ở đây không? Các chỗ khác đều đầy rồi.”

Cửa mở ra và lại một thằng nhóc tóc bù xù thò đầu vào nói lớn, cắt ngang lời của cậu nhóc kia cũng như càng làm Ellie thêm khó ở. Cô đang định lên tiếng từ chối thì người còn lại đã nhanh hơn 1 bước.

“Được chứ, cậu vào đi.” Cậu ta nhích qua một chỗ cho thằng nhóc đầu đỏ kia ngồi.

“Xin chào mình là Ron Weasley, học sinh năm nhất.” hớn hở Tên nhóc tóc đỏ cười giới thiệu.

“Mình là Harry, Harry Potter.”

Ron Weasley há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Harry, giọng lấp bấp.

“Cậu là Harry Potter thiệt sao, vậy cậu có cái đó không?’’ Vừa nói cậu ta vừa chỉ tay vào trán.

Harry gật đầu vén tóc lên để lộ vết thẹo hình tia chớp, điều đó làm Ron kích động đến không nói thành lời, lúc này cậu ta mới thấy trong toa còn một người nữa đang ngồi đọc sách.

“Ồ xin lỗi, nãy giờ mình không thấy cậu, cậu là…”

Ron bỗng nhiên im bặt khi nhìn thấy sợi dây chuyền bằng vàng hình con rắn đang uốn cong mình quanh chữ R, đặc biệt chói mắt. Điều này làm Harry kế bên tò mò, cậu ta cũng muốn biết tên của cô nữa, nên đã đưa tay định lay cậu bạn Ron đã chết trân nãy giờ thì bỗng giật mình khi Ron hét lên.

“Cậu, cậu là Rothschild? Người của gia tộc Rothschild thật sao?”

Ellie lúc này mới đưa mắt nhìn lên 2 người họ, thật ra cô đã chết lặng đi khi nghe đoạn hội thoại nãy giờ rồi. Ellie cứ nghĩ rằng việc học chung trường đã là xuôi xẻo lắm rồi, ai ngờ đâu còn học chung năm và còn ngồi chung chỗ với cậu ta nữa chứ. Mãi đến khi Ron hét lên thì cô mới tỉnh lại, vô cùng chán nản nhìn cả 2 người họ.

“Cậu biết cậu ấy sao Ron?”

Ron lắc đầu ngoay ngoảy, cậu ta làm gì có thể quen biết ai của gia tộc này.

“Không, mình chỉ biết gia tộc của cậu ấy thôi, từ sợi dây chuyền á, nó rất đặc biệt. Mỗi gia tộc thuần chủng ở giới phù thuỷ thường sẽ có biểu tượng đặc trưng, và hình con rắn quấn lấy chữ R chính là huy hiệu của gia tộc Rothschild, gia tộc phù thuỷ thuần chủng, lâu đời và quyền lực nhất thế giới.”

Harry nghe Ron nói xong thì vô cùng ngưỡng mộ nhìn chằm chằm cô, điều đó làm Ellie có chút không tự nhiên.

“Cảm ơn vì lời khen và đừng có nhìn tôi như vậy, điều đó thật bất lịch sự. Tôi tên là Ellie Rothschild.”

“Xiin lỗi.” Cả Harry và Ron đều xấu hổ nói

Ở bên ngoài một chiếc xe chở đầy đồ ăn đi qua, một người phụ nữ xuất hiện.

" Các cháu có muốn ăn chút gì không?" Bà mỉm cười mời gọi

" Dạ thôi...cháu có đây rồi ạ" Ron ngại ngùng giơ bịch cơm nắm lên.

Harry thấy vậy liền móc một đống đồng Galleon đưa cho bà.

“Cháu lấy hết ạ.” Cậu ta có vẻ muốn thử hết các loại đồ ăn mới lạ của giới phù thuỷ.

“Quao, cậu giàu thật đó Harry” Ron ngưỡng mộ nhìn cậu bạn mình.

Ellie chỉ nhìn Harry chia đồ ăn cho Ron và đưa cho cô một ít nhưng cô đã từ chối. Việc ngồi nhìn 2 thằng ngố ăn hết đống bánh kẹo đó cũng rất giải trí nên tâm trạng cô đã tốt hơn 1 chút.

“Này, đây là Scabbers thú cưng của tớ...trông nó không được đẹp lắm đâu nhưng mà lại rất thông minh." trên đùi Ron là một con chuột màu xám nâu đang chúi đầu vào hộp bổng ngô.

Ron lúc này bỗng hí hửng móc ra 1 cây đũa phép huơ qua huơ lại phấn khích nói:

“Anh Fed và anh George đã chỉ cho tớ một câu thần chú để biến nó thành màu vàng đấy, các cậu có muốn thấy không?" Cậu ta có vẻ khá tự hào.

Harry gật đầu phấn kích vì cậu ta cũng rất tò mò với phép thuật, Ellie thì cũng muốn thử xem nó như thế nào, dù cô biết nó sẽ không thành công đâu, nhưng nhìn 1 thằng ngố làm phép cũng khá vui nên cô gật nhẹ.

Chỉ chờ có vậy, Ron hắng giọng tỏ vẻ chuyên nghiệp, cậu ta giơ cao đũa phép, định đọc to câu thần chú thì cánh cửa bỗng mở ra 1 lần nữa.

“Xin chào, cho hỏi các bạn có thấy con ếch nào ở đây không, thú cưng của Neville bị lạc.” Một cô gái với mái tóc xoăn dài màu nâu hạt dẻ xuất hiện.

Ellie kinh ngạc mở to mắt, đây là cô bé ở tiệm sách lúc trước, nàng hình như cũng nhận ra cô nên vô cùng hớn hở chạy lại ngồi xuống kế bên.

“Xin chào, mình là Hermione Granger, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở tiệm sách.”

“Xin chào, tớ là Ellie Rothschild, rất vui được gặp lại cậu.”

Cô nhẹ nhàng trả lời làm cho Harry và Ron bất ngờ đến câm họng, rõ ràng khi nãy còn rất là lạnh lùng xa cách, vậy mà giờ thì lại nhẹ nhàng gần gũi đến khó tin.

“Cậu định niệm chú à? Nếu có thì làm cho mình xem với.” Hermione quay sang Ron tò mò hỏi, nàng cũng muốn xem thử câu thần chú đó là gì.

Ron bất đắc dĩ nhưng vẫn phải tiếp tục, cậu ta lại lấy hơi và đưa đũa lên lần nữa.

“Trời nắng, mật bơ, hoa cúc, biến con chuột thành màu vàng”

Vừa dứt câu một đốm lửa xuất hiện khiến con chuột giật mình chạy đi mất. Bỏ lại Ron đang vô cùng khó hiểu cùng xấu hổ.

“Cậu có chắc là mình niệm đúng không vậy?” Hermione hỏi lại với giọng kinh bỉ.

Nói rồi nàng quay qua nhìn Harry thấy kính của cậu ta bị nứt liền cầm đũa lên nhẹ giọng nói: “Sữa chữa”. Chiếc kính ngay lập tức trở lại như cũ khiến Harry cảm kích vô cùng.

Ron chữa ngượng bằng vài câu lắp bắp về việc chính 2 người anh đã chỉ nó cho cậu, nhưng điều đó cũng không làm Hermione nhìn cậu ta với ánh mắt khác. Sau đó thì để chữa cháy cho Ron, Harry đã hỏi cả 2 về trường Hogwarts và thế giới phù thuỷ, trong khi bộ 3 đó nói chuyện khá ăn ý thì Ellie đã nhắm mắt lại từ lâu rồi.

Cô đang cố hồi tưởng về bộ phim Harry Potter cũng như tiểu thuyết của nó, bởi lẽ bây giờ cô không thể nào chạy thoát khỏi số phận tiếp xúc gần với bộ 3 nhân vật chính này rồi. Ráng nhớ lại để còn tính cách sống qua ngày đã.