Làm Càn Sủng Nịch

Chương 31: Tạm ứng

Chương 31: Tạm ứng

Trans: Hồng Lan Clover

Beta: Adela

Lương Tri cũng chưa bao giờ được đi xa nhà, nguyên bản gia cảnh cũng không tốt lắm, từ nhỏ không có cơ hội đi du lịch xa nhà, lần cuối cô thu dọn đồ rời đi, đó là do vào năm 17 tuổi, bà nội và ba cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.

Năn đó Tiểu Lương Tri vẫn đang học lớp 12, đây là năm quan trọng nhất cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cô nhu thuận lại hay cười, lúc còn nhỏ lễ phép. Đương nhiên các giáo viên trong trường rất thích cô, cũng đã nghe được một số tin đồn về cô từ các học sinh khác. Mặc dù không dễ dàng để hỏi quá nhiều về việc nhà của người khác, nhưng rốt cuộc vẫn muốn thương cô nhiều hơn một chút.

Họ hàng của gia đình cô giáo chủ nhiệm là một giáo viên dạy múa ba lê, thấy Lương Tri có vẻ ngoài xinh đẹp tinh tế, lại là một hạt giống tốt để bước vào con đường nghệ thuật, lúc đó cô đột ngột không còn gia đình, phải tự lực cánh sinh. Thức ăn và nhà ở đã trở thành một vấn đề, chưa kể đến việc đi học. Cô giáo có lòng tốt quyết định nhận cô bé, ít nhất là nuôi cô bé đến tuổi trưởng thành. Nếu cô bé có thích làm những việc khác, cô bé cũng có thể tìm một lối đi khác.

May mắn thay, cô gái nhỏ chăm chỉ theo cô giáo để học múa ba lê, cô rất hứng thú và có vẻ có chút năng khiếu thiên phú, cô luôn nói rằng cô nhớ là khi còn nhỏ đã nhìn thấy mẹ múa ba lê, nhưng sau khi bà mất nhiều năm, cô gần như không thể nhớ nổi khuôn mặt của bà, nhưng cô vẫn không thể quên được hình dáng thanh tú như con thiên nga nhỏ trong trắng tinh khiết đó.

Tiểu cô nương cũng vì đam mê thay đổi giữa chừng, lão sư thấy cô là một kho tàng, nên cũng nguyện ý trau dồi, đặc biệt đưa cô đến trung tâm đào tạo chuyên nghiệp để đào tạo.

Quá trình luyện tập khá vất vả, thậm chí đón năm mới cũng ở trung tâm đào tạo, cô và Thành Tiểu Sương đã cùng cổ vũ nhau và được như ước nguyện thi đỗ vào khoa biểu diễn.

Năm đó khi cô trúng tuyển, giáo viên đã nộp đơn xin học bổng cho cô, sau đó gia đình cô giáo nhập cư đến Mỹ. Nghĩ đến chắc cũng đã ba bốn năm, bây giờ bản thân cũng đã kết hôn, cô cũng không nhớ rõ trong ba năm này, rốt cuộc còn có gặp giáo viên hay không.

Hiếm hoi lắm mới có chuyện tiểu cô nương thu dọn hành lý, xúc động sinh tình, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện trước khi vào đại học.

Có lẽ là thực sự được Phó Kính Thâm nuông chiều quá rồi. Thời điểm thu hồi này nọ, cũng rất tùy tâm sở dục. Trong đầu cô đang nghĩ về những việc khác, động tác trên tay cũng không có trật tự gì. Sau khi cất một ít đồ dùng sinh hoạt, tuỳ ý đem một ít quần áo tương đối thích hợp mặc trong khuôn viên trường ném vào trong vali, căn bản ngay cả gấp cũng không, tựa hồ chỉ xếp tất cả chúng vào là xong.

Phó Kính Thâm lười biếng ngồi một bên nhìn cô dọn dẹp, lại thản nhiên liếc nhìn hai chiếc vali lớn đang mở, quần áo bên trong xộc xệch khiến hắn không khỏi lắc đầu mỉm cười.

Nhưng mà, cô gái nhỏ có vẻ vẫn đang rất nghiêm túc thu dọn đồ đạc.

Phó Kính Thâm đấu tranh một lúc lâu, bản thân anh thực sự hy vọng cô sẽ từ từ thu dọn thì có thể đi muộn một chút, sau vài lần quấy rối, hắn mới thấy cách làm này thực rất trẻ con, cho dù thu dọn không xong, người vẫn phải rời đi, hắn không giữ được cô ở lại.

Người đàn ông nhếch khóe miệng khẽ thở dài, thật sự không thể nhìn dáng vẻ cô tự mình vật lộn như vậy nữa, đành chấp nhận vận mệnh, ngồi xổm về phía trước bên cạnh vali của cô, vươn tay thay cô lấy từng bộ quần áo trong vali ra, từng cái từng cái gấp lại có trật tự, phân loại ngay ngắn đồ đạc rồi xếp vào bên trong cho cô.

Lương Tri khi quay lại nhìn thấy thì vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ, hắn thấy bộ dạng của cô liền biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, nam nhân thay cô khóa lại hai cái vali lớn, phủi tay rồi đứng dậy khỏi mặt đất.

"Nếu Phó phu nhân thực sự biết ơn, tôi đề nghị em nên cân nhắc việc thưởng một chút cho người theo đuổi em." Khóe môi hắn hơi cong lên.

Lương Tri nhướng mày, ánh mắt ngập tràn nụ cười, giọng điệu quyến rũ hỏi: "Ví dụ?"

"Ví dụ, cho tôi một danh phận chính thức?" Phó Kính Thâm đề nghị thập phần hợp lý.

Lương Tri suy nghĩ kỹ hồi lâu, cũng không tiếp nhận lời đề nghị đó.

Ánh mắt cô khẽ cười nhìn thẳng vào anh: "Đừng có mơ."

"Chậc chậc!" Người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Sao bây giờ cô gái nhỏ lại khó theo đuổi vậy chứ?"

Lương Tri bị anh chọc cười, đuôi mắt cong lên thích thú, Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm nụ cười mềm mại yêu kiều của cô, trong lòng không biết là tư vị gì, phải tận tay đưa cô đi xa mình, lại có lẽ một tuần chỉ vào cuối tuần mới có thể gặp cô một lần.

Cuối cùng, vẫn là hắn đích thân lái xe đưa cô đến trường, có rất nhiều thứ phải mang theo, anh đổi sang một chiếc xe bảo mẫu lớn hơn, thân xe và biển số khá khiêm tốn, có lẽ là chiếc xe khiêm tốn nhất trong gara để xe của anh. Lương Tri khá hài lòng, lúc này mới đồng ý để anh trực tiếp lái xe đến ký túc xá.

Bên ngoài nắng chói chang, cỏ cây hoa lá đều bị phơi nắng đến thiếu sức sống, những mái đầu học sinh nhăn nhúm vì ánh nắng gay gắt, mọi người cau mày trốn vào trong bóng râm, nhưng cho dù như vậy, điều hòa mát lạnh trong xe cũng vẫn không giữ được chân Lương Tri.

Cô gái nhỏ nhìn khuôn viên trường đại học đã lâu không gặp, trong lòng tràn đầy hưng phấn, gương mặt lộ rõ nụ cười, cô càng cười càng vui, tâm trạng Phó Kính Thâm lại càng trở nên tồi tệ hơn.

"Đi học vui như vậy sao?" Hắn nhớ trước đây hắn từng rất chán ghét, không thích trường học chút nào, cũng không thích đến lớp, may mà đầu óc thông minh, sau này lại tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, dựa vào sự nhạy bén và tàn nhẫn vốn có, đưa Phó thị càng ngày càng lớn mạnh.

Lương Tri một giây trước vẫn đang tựa đầu vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, lúc này nghe thấy anh nói chuyện, quay đầu lại mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm!"

Phó Kính Thâm bị cô chọc cho tức chết rồi.

Chiếc ô tô tối màu đậu dưới bóng râm của tòa nhà ký túc xá, Lương Tri không đợi anh cúi người xuống, động tác nhanh nhẹn thay mình tháo dây an toàn, vừa quay người chuẩn bị mở cửa thì người đàn ông bên cạnh đã "cạch" một tiếng, bình tĩnh khóa cửa lại.

"Có chuyện gì vậy?" Cô quay đầu nhìn anh khó hiểu.

"Ở lại với anh một lát." Giọng anh trầm ấm, Lương Tri cơ hồ nghe được từ lời nói của người đàn ông to lớn này có chút làm nũng, trái tim thiếu nữ chợt dịu lại, thành thật ngồi xuống chỗ của mình, mềm mại chằm chằm nhìn anh.

Hắn không nói gì mà chỉ lười biếng nhìn cô, tuy rằng tim Lương Tri đập rất nhanh, nhưng cũng không từ chối, anh muốn nhìn thì để anh từ tốn nhìn vậy.

Cuối cùng cô thật sự phải đi, trước khi đến cô đã gọi điện cho Thành Tiểu Sương, kêu cô ấy sau hơn một tiếng đồng hồ xuống lầu đón mình một chuyến, đúng lúc này, một cô gái mập mạp xuất hiện ở phía trước kí túc xá, trông có vẻ bằng tuổi Lương Tri, cô gái đứng trên cầu thang ở cửa, ráo rác nhìn xung quanh, chắc là đang đợi ai đó.

"Tiểu Sương tới đón em rồi, em phải đi rồi, Phó tiên sinh?"

"Ừm.." Hắn rất muốn giả vờ như không nghe thấy, cuối cùng côn đồ kéo cô lại: "Không hôn một cái rồi đi sao?"

Lương Tri nhất thời đỏ mặt, giả bộ bình tĩnh trừng mắt nhìn hắn, Phó Kính Thâm biết không thể cưỡng cầu, đành đưa ra thỉnh cầu thứ hai: "Vậy ôm một cái đi?"

Hắn nói xong liền nghiêng người lại gần cô, cô cười hì hì một tiếng rồi né sang một bên, lẩm bẩm nói: "Anh còn chưa chính thức đâu, không cho ôm."

"Tạm ứng một cái không được sao?"

Cô gái nhỏ rất nguyên tắc lắc lắc đầu: "Không được."

Phó Kính Thâm thật sự rất muốn trong xe này xử lý cô, vừa nghĩ, ngày đó một đêm hắn muốn mấy lần thì mấy lần, mặc cho cô có khóc có xin như thế nào cũng vô dụng, loại sự tình này, làm gì có người đàn ông nào muốn dừng lại, cô lại kiều diễm như vậy, hắn hận không thể chết trên người cô, nhưng bây giờ lại đến bước này, thậm chí một cái ôm hắn cũng không thể đòi hỏi. Phó Kính Thâm cảm thấy 28 năm này của mình thực sự là sống vô ích rồi, nhưng bây giờ, người đàn ông có chút vô sỉ này thực sự không dám chống lại cô.

Hắn khẽ thở dài, cam chịu mở khóa cho cô, sau đó quay đầu nhìn đống hành lý lớn phía sau xe, hắn làm bộ muốn xuống xe, thay cô xách đống hành lý lên trên lầu, những thứ đó cũng không nhẹ, làm sao hắn có thể để cô được tự làm được chứ.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô nhỏ nhẹ hỏi.

Người đàn ông nhướng mày: "Chuyển đồ cho em, sao vậy?"

"Ký túc xá nữ, nam nhân vào làm gì.."

Cái quy tắc chết tiệt gì đây chứ, Phó Kính Thâm tỏ vẻ không hài lòng: "Nhiều đồ như thế này? Cánh tay nhỏ của em còn cần nữa không vậy?"

"Tiểu Sương giúp em cùng chuyển mà, em làm được."

Anh không tin cô có thể: "Còn cái máy rửa bát ở sau xe thì sao? Hai cô gái như bọn em có thể biết cách lắp nó không?"

"Anh có khoa trương quá không.. Ký túc xá sinh viên làm sao có thể dùng cái này.." Lương Tri không khỏi bật cười, vị thiếu gia này đúng là chưa bao giờ sống cuộc sống của một sinh viên bình thường.

"Còn rửa bát thì sao? Tay của em anh chạm vào còn phải cẩn thận từng chút. Làm sao anh có thể để em đυ.ng vào những thứ đó?" Nam nhân nói như một chuyện đương nhiên, hắn thực sự xem Lương Tri như bảo bối mà nuôi dưỡng, một chút khổ sở cũng không muốn thấy cô chịu đựng, nói xong còn nhịn không được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm trong lòng bàn tay mình tranh thủ xoa xoa, rồi thản nhiên nói: "Hay là anh kiếm cho em một căn hộ tốt ở gần trường nhé. Em cũng không cần chịu khổ ở cái chuồng lợn này, anh bình thường cũng tiện đến chăm sóc cho em."

Lương Tri làm sao không biết trong đầu anh đang có chủ ý gì chứ, tự mình rút tay ra, hắn rũ mắt nhìn cô, giờ phút này, tiểu cô nương một chút cũng không sợ hắn: "Thuận tiện cho anh chăm sóc gì chứ? Là thuận tiện cho anh qua đây giở trò lưu manh à?"

Phó Kính Thâm gật đầu thừa nhận, dù sao thì da mặt hắn cũng không mỏng như cô: "Nếu em cứ nhất quyết hiểu theo cách này, thì cũng không phải là không thể."

"Được rồi được rồi, bình thường những sinh viên đại học bọn em đều là đến nhà ăn của trường để ăn, không cần nấu ăn cũng không cần rửa bát, Phó tổng không cần lo lắng về chuyện đó." Cô kiên nhẫn trấn an anh, cũng lo lắng Tiểu Sương đã đợi bên ngoài quá lâu, cô vừa nói xong liền muốn xoay người xuống xe.

Phó Kính Thâm nghe những lời đó liền cảm thấy khó chịu, anh nhướng mày: "Đồ ăn ở căng tin có ăn được không?" Có rất nhiều người cũng rất nhiều bạn học nam. Khi nghĩ đến điều đó, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, thật sự không thể tự thuyết phục mình an tâm một chút, nhưng Lương Tri giống như chú chim vừa được thả ra khỏi l*иg, không có chút buồn bã nào, mà chỉ có thể thấy cô đang vui vẻ mong chờ.

Thành Tiểu Sương đứng ngoài cửa, Lương Tri vừa xuống xe đã vội vàng chạy như bay tới chỗ cô, ba năm này cô rất ít đi học, càng không có cơ hội quay lại sống ở ký túc xá, Tiểu Sương biết Lương Tri sẽ trở lại, cả đêm đều kích động đến không ngủ được, thấy Lương Tri lao về phía mình, hai cô gái nhỏ quan hệ rất tốt, ôm chầm lấy nhau một cách hạnh phúc.

Phó Kính Thâm vẫn đang ngồi trong xe, sắc mặt xanh mét, người đàn ông liếc mắt nhìn hai cô gái trẻ xúc động ôm nhau ở phía dưới ký túc xá, tức đến nỗi không có chỗ trút.

Hắn thậm chí đến cơ hội ứng trước một cái ôm cũng không có, tiểu tổ tông này đối với người khác lại có thể ôm thoải mái như vậy, hắn vẫn là ở vị trí cuối cùng, hắn nắm vô lăng thật chặt, tưởng chừng có thể bóp nát nó, gì mà bạn học nam khiến hắn lo lắng, bạn học nữ cũng con mẹ nó không an phận.

Cửa sổ xe gần đầu hắn vẫn mở một nửa, thỉnh thoảng có sinh viên đại học đi ngang qua, nhìn chằm chằm vào ký túc xá, sau đó bắt đầu kích động thét lên chói tai, tiếng thét chói tai xuyên qua cửa sổ xe truyền đến tai hắn, các nàng đang nói: "Trời ạ! Đó có phải là Lương Tri không? Cô ấy đã trở lại trường học rồi sao! Xinh quá, còn đẹp hơn cả trên TV nữa, tớ muốn in ảnh ra và dán nó lên đầu giường a!"

Phó Kính Thâm cố gắng nghẹn khí, cố nén xúc động cưỡng lại ý muốn bước ra khỏi xe và bắt người phụ nữ nhỏ bé bắt mắt này về.

Lương Tri đến trường ngày đầu tiên là vào thứ 2. Trong biệt thự thiếu vắng bóng cô, Phó Kính Thâm trên mặt cũng không mỉm cười nổi.

Bình thường nam nhân có sức nhẫn nại rất mạnh, vào sáng thứ ba lại không nhịn được mà gửi cho Lương Tri một tin nhắn: "Buổi tối em có về nhà không? Anh đến đón em?"

Một lúc sau, một tin nhắn được gửi lại, Phó Kính Thâm đợi đến tim cũng đau rồi, lập tức cầm điện thoại lên xem, nhưng xem rồi thà rằng không xem.

Cô nói: "Thứ hai em mói đến trường, hôm nay mới thứ ba nha."

Hắn suy nghĩ một chút, nghiến răng gõ vào điện thoại từng chữ một: "Thứ ba cũng tốt, thứ ba, ngày này là tốt lành, thích hợp về nhà."

Tiểu Lương Tri: "..."