Chương 32: Thiếu niên tảo hôn
Trans: Hồng Lan Clover
Beta: Adela
Một ngày sau khi Lương Tri chuyển về ký túc xá, Tiếu Tâm Vũ cũng quay trở lại trường học.
Bây giờ cô ta đẹp lên rất nhiều, bất kể là độ hot trên mạng hay địa vị ở công ty, tất cả đều cao hơn trước.
Lương Tri vốn là tiểu tổ tông của cả công ty, cô đối xử với mọi người rất tốt, là một cô gái đáng yêu ngoan ngoãn, hầu hết các nhân viên làm việc với Lương Tri trong công ty đều rất thích cô, nhưng cô đã chấm dứt hợp đồng và rời đi, nhiều nhân viên trước nay có quan hệ tốt với cô, họ đều không nỡ, điều càng làm cho họ không thoải mái chính là, người quản lý của công ty kia coi như không có việc gì xảy ra, tuỳ ý dùng Tiếu Tâm Vũ thay thế vị trí ban đầu của cô.
So với Lương Tri, Tiếu Tâm Vũ ham muốn nhanh chóng thành công hơn nhiều, cô ta chỉ kết giao với những người có nền tảng và tầm ảnh hưởng lớn để có thể giúp đỡ cô ta, bên dưới sự khôn ngoan là du͙© vọиɠ xấu xa khó che giấu.
Lần này cô ta trở lại trường học với một khi thế ngút trời, giống như chỉ sợ người khác không biết, phía sau còn mang theo ba người trợ lý đến dọn dẹp ký túc xá cho cô ta.
Tiếu Tâm Vũ quay lại làm thủ tục thôi học, vốn dĩ việc này cũng không cần cô ta ra mặt, đương nhiên có người lo liệu được. Nhưng gần đây ả khá nổi, chỉ có trở lại trước mặt bạn học, thầy cô, loại hư vinh đặc biệt này mới dễ dàng làm cô ta thỏa mãn nhất.
Năm cuối cấp khoa có rất nhiều việc, rất nhiều sinh viên để hoàn thành tiết mục thuyết trình tốt nghiệp cuối kỳ, sau kỳ nghỉ hè sẽ không nhận show, chỉ những người đã ký hợp đồng với công ty thỉnh thoảng sẽ tham gia một số hoạt động nhỏ, hầu hết các hoạt động được sắp xếp sau khi tốt nghiệp.
Nhưng mà, Tiếu Tâm Vũ thì khác, năm nay, cô ta đã mở ra một bước ngoặt trong sự nghiệp của mình. Ả phải cố gắng hết sức để nắm bắt cơ hội lật ngược tình thế. Lần này, người quản lý nhắc tới chuyện thôi học, không nói đến câu thứ hai Tiếu Tâm Vũ liền đáp ứng, cô ta luôn cảm thấy lăn lộn trong giới giải trí mới thực sự là lựa chọn tốt nhất, vì vậy ngay cả khi đây là chốn học đường mà bao nhiêu nam nữ tu sĩ mơ ước, ả cũng ra đi không chút luyến tiếc.
Có tổng cộng bốn cô gái trong ký túc xá của Lương Tri, ngoài Tiểu Sương và cô, còn có Tiếu Tâm Vũ và Tưởng Chanh Chanh.
Trên cơ bản cũng chỉ có Thành Tiểu Sương và Tưởng Chanh Chanh thường ở trong ký túc xá.
Khi Tiếu Tâm Vũ đưa ba trợ lý mênh mông cuồn cuộn trở về ký túc xá, tình cờ là mấy cô gái kia cũng ở đó.
Khi bước vào cửa, cô ta tự đắc, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn ba người trong phòng, uể oải ngồi vào chỗ, sai sử trợ lý làm việc.
Ngày hôm kia, khi Tiếu Tâm Vũ đã xác nhận tin tức về vai diễn trong bộ phim kinh dị cạnh tranh khốc liệt trong giới trước đó, cô ta vừa mới công bố trên mạng, đã làm dậy sóng dân tình, ứng cử viên triển vọng nhất trước đó chính là Lương Tri. Không có lý do gì khác, chỉ vì nhân vật chính của bộ phim là một mỹ nữ kiều diễm, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lúc này hoa lại rơi vào tay Tiếu Tâm Vũ, cô ta nhìn biểu cảm của Lương Tri, là biểu cảm thường thấy mà người thắng nhìn kẻ thua cuộc.
Tiếu Tâm Vũ giả vờ mỉm cười một cách thân thiện với Lương Tri, đắc ý nói: "Tri Tri, những gì công bố trên mạng mấy hôm trước, chắc cậu cũng nhìn thấy rồi. Thật ra, cũng không phải là tớ muốn diễn, chủ yếu là vì Quan tỷ quá coi trọng, tớ cũng chỉ là một diễn viên nhỏ chưa ra khỏi khuôn viên trường. Tớ không thể nói được gì. Chị ấy kêu tớ diễn thì tớ chỉ có thể diễn thôi. Cậu đừng để ý nhé.."
Quan tỷ là quản lý chung trước đó của cả hai người.
Lương Tri vẫn cầm kéo trong tay, Tiểu Sương nói rằng tóc mái dài quá nên nhờ cô cắt đi, lúc này mọi suy nghĩ của cô đều đổ dồn vào những sợi tóc mái mềm mại của bạn thân, Tiếu Tâm Vũ nói gì, cô cũng không cẩn thận nghe.
Tiếu Tâm Vũ đã đợi một lúc lâu, trong ký túc xá ngoại trừ tiếng của chính mình, không có người nào lên tiếng, trước mặt mấy trợ lý trực tiếp bị coi như không khí, ả ít nhiều có chút giữ không nổi mặt mũi, trong lòng cũng có chút sốt ruột liền chuyển mục tiêu đến các trợ lý, thái độ của cô ta có chút khó chịu, lên giọng hướng về phía bọn họ mà nổi giận quát ầm.
Tưởng Chanh Chanh cũng hiếm khi trở về một chuyến, ngồi vào chỗ của mình, không biết cô lấy gì ra từ trong túi xách đắt tiền của mình ra, nghe thấy Tiếu Tâm Vũ lớn giọng, có chút không vui mà nhíu nhíu mày.
Một lúc lâu sau, Lương Tri cắt tóc xong cho Thành Tiểu Sương, Tiểu Sương còn đang bận soi gương, cô lúc này mới quay sang nhìn Tiếu Tâm Vũ đang vô duyên vô cớ ngồi một bên.
Tự đáy lòng, vì những lời đồn đại trước đây, cô vẫn không có nổi thiện cảm với người phụ nữ trước mặt.
Nhìn thấy sự chú ý của Lương Tri cuối cùng cũng đến với mình, Tiếu Tâm Vũ với khuôn mặt mà cô ta cho là quen thuộc nhất, mỉm cười ngạo nghễ: "Bất quá Tri Tri cậu yên tâm, tớ cũng biết trước đây cậu rất thích bộ phim này, nếu không.. nếu không cũng không ra sức giành giật như vậy? Mặc dù bây giờ là tớ diễn rồi, nhưng cậu phải tin tớ, tớ nhất định sẽ diễn tốt, không để cậu thất vọng đâu."
Cô ta đã tự cho là mình đang diễn một vở kịch rất hay, nhưng mà Lương Tri lại sững sờ nhìn về phía cô ta, cũng không rõ cô ta đang nói cái gì.
Cô không còn ký ức trước đây, cô cũng không biết bộ phim mà dường như cô đã chiến đấu để giành lấy rốt cuộc là gì, thậm chí còn không thể nhớ được, Quan tỷ mà cô ta luôn miệng nhắc đến rốt cuộc là ai.
Nhưng mà, thông báo chính thức mà cô ấy nói, là cách đây 3 ngày. Lúc đó.. có vẻ như là ngày đầu tiên cô muốn quay lại trường học. Phó Kính Thâm cứ quấy riết lấy cô đòi bồi thường. Cô cảm thấy hơi mềm lòng liền ôn nhu ngoan ngoãn ở bên anh cả ngày, hai người dính nhau như hình với bóng, người đàn ông căn bản không cho cô cơ hội chơi điện thoại, xem tin tức.
Lương Tri nhìn Tiếu Tâm Vũ và chỉ có thể thuận miệng trả lời: "Được rồi."
Cô không nhớ rõ, cũng không tức giận gì. Lúc này, cô chỉ một lòng nghĩ rằng, mình thực sự có thể học được một cái gì đó ở trường, ngược lại không quá để ý những gì Tiếu Tâm Vũ theo đuổi.
Tuy nhiên, vẻ ngoài không quan tâm nhưng lại được trời ưu ái này của cô mới chính là điều khiến Tiếu Tâm Vũ ghen tị nhất.
Lương Tri đáp lại một cách thờ ơ, như thể một nắm đấm đó đánh vào bông hoa của cô, khiến cô ta như nghẹt thở, Tiếu Tâm Vũ tiếp tụ nói: "Nhớ rằng trước đây cậu có vẻ khá ngưỡng mộ đạo diễn đó? Lần này được anh ấy hướng dẫn, tớ cảm thấy rất vinh dự." Tiếu Tâm Vũ nghiêng đầu, bộ dạng ngây thơ lãng mạn như thiếu nữ, nếu không hiểu bộ dạng thường của cô ta, có lẽ sẽ thật sự cảm thấy cô ta ngây thơ đáng yêu.
Nhưng mà, tất cả mọi người trong toàn bộ ký túc xá này đều biết đức hạnh của cô ta, Tiểu Sương cười một tiếng chế nhạo, trừng mắt với cô ta.
Tưởng Chanh Chanh ở bên cạnh càng không dễ chọc, cô là thiên kim tiểu thư con nhà giàu, sinh ra đã ngậm thìa vàng, tính khí cao ngạo, có chút độc đoán, nhưng đối nhân xử thế lại có nguyên tắc riêng, tuy rằng cô thường nói năng thẳng thắn một chút, nhưng quan hệ của cô với Lương Tri, Tiểu Sương cũng rất tốt. Từ nhỏ đến lớn đã không vừa mắt với loại người trà xanh miệng Phật tâm xà như Tiếu Tâm Vũ.
Khi quay lại, cô tỏ ra khá không vui, cô ấy đập chiếc túi Hermès xuống bàn "bốp" một cái, ánh mắt quét qua Tiếu Tâm Vũ, vẻ khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt, cô gái tình cờ nhặt chiếc mũi khoan vừa được dán trên móng tay của mình như thể không có chuyện gì xảy ra, một lúc sau, cô hỏi: "Nghe nói nhân vật nữ chính là một cô gái xinh đẹp vô song?"
Tiếu Tâm Vũ nhìn cô, chưa từng nghĩ cô sẽ nói chuyện, trong lòng có chút sợ hãi, yếu ớt trả lời: "Uh.."
Tưởng Chanh Chanh nghe vậy khẽ cười một tiếng, sau đó vẻ mặt cao ngạo nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nhìn dáng vẻ của Tiếu Tâm Vũ bình thường như là một mớ rau tuỳ ý chọn trong đóng rau ở chợ, sau đó bình tĩnh nói: "Vậy mà cô cũng dám nhận à? Diễn kịch cũng không đáng sợ. Ai xấu người đấy xấu hổ."
Những lời nói đó tuy nhẹ nhàng bay bổng, nhưng lại như kim châm đâm sâu vào tim Tiếu Tâm Vũ, sắc mặt ả tái nhợt, nhưng trong ký túc xá, tất cả mọi người ngoại trừ cô, thậm chí bao gồm cả mấy trợ lý mà cô mang theo đều không nhịn được cười.
Tưởng Chanh Chanh không thể so với Lương Tri, Tiếu Tâm Vũ biết gia cảnh của Lương Tri không tốt, nhưng không hiểu sao cô lại được khen ngợi, ngoại trừ khuôn mặt ưa nhìn đó dựa vào đâu mà cô được nâng đỡ, vì vậy Tiếu Tâm Vũ đối với cô luôn là ghen tị tận đáy lòng, nhưng Tưởng Chanh Chanh thì khác, gia thế của cô hiển hách, thậm chí còn chưa bước vào giới, đã có vô số tài nguyên tốt để cô tuỳ ý chọn, đường đường chính chính thực sự là một công chúa, Tiếu Tâm Vũ thực sự đối với cô kiêng dè nể nang muôn phần.
Cô ta không dám phản bác, sắc mặt cứng đờ, hồi lâu sau mới miễn cưỡng giật giật khóe miệng, thúc giục trợ lý nhanh chóng thu dọn rồi về sớm.
Vào ngày thứ ba 'tốt lành' đó, Lương Tri không về nhà, Phó Kính Thâm khó chịu đến không chịu nổi, xe của anh cũng đã lái đến dưới ký túc xá của cô, chỉ cần một câu đồng ý của cô, có thể lập tức đem người đóng bao đưa đi rồi.
Tối hôm đó anh ở dưới lầu ký túc xá của cô cả đêm, trong khuôn viên trường đại học khắp nơi đều có thể thấy được các đôi tình nhân thân thiết ân ái, Phó Kính Thâm nhìn thấy, mặt liền trầm xuống, hút thuốc cả một đêm, đợi đến khi trời hửng sáng mới lái xe rời đi.
Cầu Cầu dường như cũng cảm nhận được một hơi thở hơi khang khác, cả ngày trong căn biệt thự to lớn hoang vu không có cô chủ nhỏ của nó, người tắm cho nó hàng đêm đã thay đổi từ một cô gái nhỏ xinh đẹp dịu dàng thành Phó Kính Thâm lạnh lùng.
Cầu Cầu vừa sợ hãi vừa có một chút ấm ức, nó chưa bao giờ rời xa Lương Tri, trong ánh mắt con vật nhỏ lộ ra nỗi nhớ, gần như giống hệt nỗi nhớ của Phó Kính Thâm.
Phó Kính Thâm dùng một khuôn mặt lạnh băng sấy khô lông cho nó, ngữ khí có chút không thân thiện: "Cô ấy đã không cần mày nữa, mày vẫn còn nhớ cô ấy à?"
Người đàn ông nói xong liền tự cười một tiếng chế nhạo mình, nói là nói với Cầu Cầu, nhưng ngược lại cũng như đang châm chọc chính mình.
Nhưng hắn có thể làm gì với cô chứ? Cô thu dọn đồ đạc đi rồi, hắn còn phải ở nhà thành thành thật thật giúp cô chăm sóc tiểu bảo bối, kẻo khi cô trở về thấy Cầu Cầu bị ấm ức, lại khóc lóc trách móc hắn..
Thật ra hắn không sợ cô khóc đâu, khi cô khóc cũng đẹp tới rụng tim, chỉ là hắn sẽ cảm thấy đau lòng, khóc, loại chuyện này, khóc trên giường khóc là được rồi, lúc khác hắn đều không nỡ.
Lương Tri đắc đạo, Cầu Cầu cũng thăng thiên.
Thằng nhỏ cũng cũng giống như hắn cả ngày chỉ nghĩ về Lương Tri, nó chán nản không vui, Phó Kính Thâm cũng không còn cách nào khác, ngay cả đi làm cũng mang theo con vật nhỏ này đi cùng, cho nó tuỳ ý ở tòa nhà Phó thị vui chơi, người trong công ty tranh giành đùa giỡn trêu ghẹo nó.
Ngày hôm sau, Phó Kính Thâm liền yêu cầu Từ Cải xin bằng được lịch học của Lương Tri. Lương Tri đã không đi học theo thời khóa biểu ban đầu, cô đã bỏ lỡ nhiều buổi học, có vài môn cô cố ý chọn học.
Sau ngày hôm đó, Lương Tri luôn cảm thấy như là có người đang theo dõi mình trong lớp.
Trong lớp học thể hình, cô gái nhỏ đã thay một bộ quần áo tập màu hồng nhạt, bộ quần áo ôm sát cơ thể càng làm cho dáng người yểu điệu của cô ấy quyến rũ hơn, Phó Kính Thâm đứng bên ngoài cửa sổ của lớp học thể hình, thân hình mềm mại của Lương Tri, ngay cả khi không tập luyện đã lâu, động tác của cô vẫn rất chuẩn mực và thanh thoát, cô học rất nghiêm túc, đôi mắt đẹp như hoa mai chăm chú nhìn cô giáo. Nhiều nữ sinh bên cạnh nhận ra Lương Tri, trong cả tiết học đều len lén nhìn sang phía cô.
Phó Kính Thâm nghiến răng thật mạnh, đôi mắt dưới cặp kính râm tối sầm lại.
Hắn gần như đi theo cô đến tất cả các lớp học, Lương Tri toàn tâm toàn ý, rất quý trọng cơ hội có thể trở lại trường học lần này.
Tối hôm đó cô muốn cùng các bạn đến lớp học múa để tập múa ba lê, tiết mục này là để chuẩn bị cho vài ngày tới đón tân sinh viên, ban đầu sinh viên khoa diễn xuất chỉ sắp xếp diễn kịch, nhưng chủ nhiệm bộ môn đột nhiên tìm người phụ trách sinh viên của sự kiện này, vừa nói lộ liễu vừa bí mật, theo như nghe nói sẽ có người có danh vị cao tới, khoa biểu diễn không thể bị khoa khác qua mặt.
Cô gái đứng đầu tổ chức đem tâm tư chuyển tới người vừa mới trở về trường học là Lương Tri, luận diện mạo, cô đương nhiên là xuất chúng nhất, chính là sợ đại minh không bằng lòng tham dự, không tiện mở lời.
Nhưng thật ra, Tiểu Sương nói một câu Lương Tri hiếm có cơ hội tham gia hoạt động nhóm như thế này trong trường, thời điểm đồng ý, đến cả trưởng khoa cũng có chút ngạc nhiên.
Vở kịch đã được kết hợp gần như ổn rồi, một buổi biểu diễn ba lê tạm thời đã được bổ sung vào khoa. Lương Tri năm lớp 12 đã theo cô giáo học qua, trong lòng ít nhiều đã nắm vững.
Cả nhóm người đều thay đồ thành thiên nga nhỏ màu trắng tinh khiết, eo của Lương Tri rất nhỏ, chiếc váy có voan che phủ càng làm nổi bật đôi chân thon dài mềm mại của cô gái nhỏ.
Đây cũng là lần đầu tiên Phó Kính Thâm nhìn thấy cô mặc trang phục như vậy, người đàn ông nhịn không được hít một hơi, trong lòng nóng bừng, thầm mắng một câu.
Bên ngoài cửa sổ trời cũng dần tối, hắn ẩn hiện trong màn đêm, vẫn như cũ anh tuấn đĩnh bạt.
Bạn học trong phòng diễn tập thỉnh thoảng nhìn ra ngoài vài lần, khuôn mặt nam nhân mặc sắc tuấn lãng, cao quý tự đại, rất khác với nam sinh viên đại học nhìn thấy trong khuôn viên trường. Năm nay hắn 28 tuổi, xung quanh lộ ra một sức hấp dẫn độc đáo của một người đàn ông thành thục, đều là sinh viên của khoa biểu diễn, ánh mắt sắc nhọn của cô gái liếc mắt một cái có thể nhìn ra được trang phục của hắn rất có giá trị, thậm chí cả những chiếc khuy măng sét cũng sáng chói và đắt tiền.
Không ít cô gái lặng lẽ đỏ mặt, nhịn không được kích động muốn ra ngoài nhìn.
Trong phòng diễn tập gây ra không ít xáo trộn, cho dù Lương Tri đang chuyên tâm, cũng không tránh khỏi đi theo mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng mà khi cô mới quay đầu, liền thấy bên cánh cửa sổ chỉ mở một nửa, bóng dáng một người đàn ông quen thuộc lười biếng tựa vào hành lang, khóe miệng anh khẽ nhếch, cô có thể cảm nhận được ánh mắt anh sáng rực lên nhìn cô chăm chú như thiêu đốt.
Nhịp tim trong l*иg ngực của cô gái đột nhiên tăng nhanh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đến xem cô diễn tập, cũng như hai người sẽ gặp nhau theo cách này.
Không phải là chưa từng mặc váy ba lê biểu diễn trước mặt mọi người, nhưng mà ở trước mặt anh, đây là lần đầu tiên, trong lòng cô có một loại cảm giác đặc biệt không giải thích được, luôn cảm thấy trước mặt anh tựa hồ như là có sự khác biệt rất lớn so với nhưng người khác.
Lương Tri mím môi ngượng ngùng lườm anh, người đàn ông chỉ cười, anh đến đây nhìn cô, bị cô phát hiện, anh chỉ hào phóng đứng đó không bước đi, xem hết bài nhảy.
Nhạc vẫn đang vang lên, Lương Tri vừa căng thẳng vừa ngại ngùng, cô biết anh vẫn ở đó, vẫn luôn không rời đi.
Sau khi kết thúc bài nhảy xong xuôi, buổi diễn tập tối nay cuối cùng đã hoàn thành, Lương Tri nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Kính Thâm vẫn nhìn cô cười như khi nãy.
Cái cổ trắng nõn của cô gái cũng lộ ra, chỉ có một mình anh trong đêm, Lương Tri đột nhiên cảm thấy có chút mềm lòng, đôi tay nhỏ bé xinh xắn khẽ nắm lấy chân váy, tao nhã ngượng ngùng cúi đầu tư thế cảm ơn anh, sau đó đỏ mặt, kiễng chân, nhanh chóng quay lại theo mọi người ra khỏi phòng diễn tập.
Phó Kính Thâm không nhịn được mà mỉm cười, cả trái tim đều bị bảo bối của mình trêu chọc cho choáng váng khó mà bình tĩnh lại được.
Sau khi tổng duyệt, có một cô gái nói sẽ mời đi ăn đêm, muốn mọi người cùng đi, Lương Tri rất ít tham gia hoạt động nhóm, thay xong quần áo cũng chỉ có thể đi cùng.
Nhưng mà cô vừa ra khỏi tòa nhà và nhận được tin nhắn từ Phó Kính Thâm.
"Vừa nãy nhìn thấy anh rồi?"
"Ừm.." Cô trả lời rất nhanh, nếu không nhìn thấy anh, vừa rồi cúi đầu chào là cho ai xem chứ.
"Cô thiên nga nhỏ xinh có bằng lòng chấp nhận lời mời ăn tối cùng tôi không?"
Lương Tri cắn đầu ngón tay, hối lỗi trả lời: "Có lẽ không được đâu, em phải đi ăn cơm với mọi người rồi."
Phó Kính Thâm nghiến răng tức giận: "Cùng một đám phụ nữa đi ăn có gì ngon chứ?"
Lương Tri vui vẻ cười khanh khách, bạn bè bên cạnh nhìn về phía cô, trong ánh mắt mang theo ý tò mò, thiếu nữ đỏ mặt xua tay, ôm điện thoại di động cười ngây ngốc.
Cô thực sự có chút vô tâm theo mọi người đến khu ăn đêm của canteen trường.
Chiếc xe của Phó Kính Thâm ẩn hiện trong màn đêm, khói xe lượn lờ.
Hắn cau mày nhìn Lương Tri cười nói với bạn bè, cùng nhau ăn uống, hắn cũng biết đây là cuộc sống mà cô thích, nhưng đối với hắn thực sự có chút tàn nhẫn.
Một lúc lâu sau, người đàn ông lại dùng thủ đoạn ngây thơ như cũ uy hϊếp cô, thật ra Phó Kính Thâm cũng không còn ôm hy vọng gì nữa, hắn biết bây Lương Tri không sợ mình nữa, hắn gửi tin nhắn: "Còn muốn ăn bao lâu nữa đây. Này, có ra hay không? Có tin là trong buổi tọa đàm mấy ngày nữa, anh sẽ bắt tất cả các bạn của đều sẽ em đến nghe câu chuyện thiếu niên tảo hôn của anh không?"
Gửi tin nhắn xong, điện thoại bị ném sang bên cạnh ghế phụ, nhưng chưa được vài giây, điện thoại rung lên, khi hắn bấm vào xem, trái tim nóng bừng trong l*иg ngực gần như muốn nhảy ra ngoài, chỉ cần nhìn qua từ ngữ cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu nhẹ nhàng của Lương Tri.
Tin nhắn cô nói: "Được rồi, anh đợi một chút, lát nữa em sẽ lẻn ra ngoài nha, Phó tiên sinh."