Làm Càn Sủng Nịch

Chương 30: Không thể ra ánh sáng

Chương 30: Không thể ra ánh sáng

Trans: Hồng Lan Clover

Beta: Adela

Thời điểm Phó Kính Thâm nói lời này, biểu cảm của anh rất thật, anh nhìn cô với ánh mắt như thiêu đốt, không ngại thể hiện tình cảm của mình trước mặt cô.

Lương Tri dời mắt đi, không được tự nhiên mà gặm trái cây.

Phó Kính Thâm ngồi sau cô, trong tay cầm một chút tóc tiểu cô nương, cô không gội đầu vì vừa hết sốt nhưng tóc vẫn thơm tho, mềm mại sạch sẽ, hắn thản nhiên đưa tóc lên mũi ngửi, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự chiếm hữu rõ ràng.

Lương Tri ngồi dưới đất một lúc, Phó Kính Thâm sợ mặt đất lạnh nên muốn kéo cô lên, lần này Lương Tri rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi dậy bên cạnh hắn.

"Anh thực sự muốn đi hả?" Cô hỏi.

"Ừ." Người đàn ông gật đầu, "Nhân tiện đưa tiểu bằng hữu nhà tôi đi học."

"Ai là 'tiểu bằng hữu' nhà anh chứ.." Lương Tri thì thầm.

Phó Kính Thâm cười khẽ.

"Không phải anh thật sự muốn nói gì mà 'tiểu phu nhân' hay gì gì đó chứ?"

Cô dùng ngón tay chọc vào bộ ngực rắn chắc của anh, nhướng mày: "Đừng nhắc đến em nha."

Phó Kính Thâm yên lặng nhìn cô, biết cô sẽ có phản ứng như vậy, khóe miệng giật giật, trầm thấp cười nói: "Tôi nói tiểu phu nhân của tôi, liên quan gì đến em?"

Đôi mắt Lương Tri trợn tròn, lời này của hắn là có ý tứ gì, chẳng lẽ hắn còn cất giấu tình nhân khác, như vậy cư nhiên còn tuyên bố nói muốn theo đuổi cô, một chút cũng không có tư tưởng tự giác của người theo đuổi, quai hàm tiểu cô nương phình phình, tức giận mà nói: "Được thôi, tốt nhất là như vậy."

Cô nói xong liền chuẩn bị đi khỏi chỗ hắn, đi chân trần leo sang dãy ghế sô pha bên cạnh, sau khi ngồi xuống liếc mắt nhìn hắn liền cảm thấy khoảng cách giữa hai người vẫn chưa đủ xa. Phó Kính Thâm vẫn cười, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi cô, nhìn thấy Lương Tri đặt đôi chân thon thả trên ghế sô pha, trái tim hắn ngứa ngáy, vừa định đưa tay ra sờ thì đã thấy cô gái nhỏ tránh ra, còn không thèm nhìn hắn cái nào.

Phó Kính Thâm cười lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ lại sủng nịch.

Cô trừng mắt nhìn hắn, định trực tiếp nhường ghế sô pha lớn cho người đàn ông khó ưa nào đó đã có tình nhân, cô gái chân trần bước lên ghế sô pha rồi đứng dậy, cầm lấy trái cây trên bàn trà rồi bước vào phòng ngủ.

"Em đi đâu vậy?" Anh hỏi.

"Em sẽ không nói cho anh biết." Lương Tri không quay lại, ngữ khí ra vẻ lạnh như băng.

Chính là, vẻ ngoài giận dữ và ghen tuông của cô gái cũng rất đáng yêu. Phó Kính Thâm rất có hứng thú mà ở phía sau lưng cô nhìn một lát. Khi cô gái chuẩn bị vào phòng và khóa cửa, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo.

Rõ ràng là cô không cho hắn ở trước công chúng nhắc tới mối quan hệ của hai người, hắn còn chưa kịp thương tâm, tiểu tổ tông đã trở nên tức giận. Tính khí của cô gái đến nhanh chóng. Phó Kính Thâm biết này phải được dỗ dành ngay lập tức, nếu không để càng lâu càng khó có thể dỗ dành được, về mặt pháp lý, hắn là chồng hợp pháp của cô, nhưng bản thân hắn lại biết rằng về mặt tình cảm, cô còn chưa đồng ý đâu, bây giờ hắn chỉ là một kẻ đáng thương không được gặp người, cũng chưa thể theo đuổi đến tay.

Hắn tự giễu cười, đẩy nhẹ cửa ra, Lương Tri đang nằm trên giường quay lưng về phía cửa, cô gái nhỏ đang cuộn tròn trên giường trong chiếc chăn bông lớn, trông cô chỉ nhỏ như vậy, Phó Kính Thâm cảm giác như hắn chỉ cần dùng một tay là đã có thể bế cả người lên.

Lúc hắn đến gần, miệng Lương Tri vẫn còn đang nhai nhai, hẳn là nằm trên đó thèm ăn, nhân tiện cắn một miếng trái cây, cô chưa kịp nuốt xuống, khi cô nhai hai má phồng phồng, trông giống như một chú chuột hamster nhỏ đáng yêu, lúc tức giận cũng không quên ăn, Phó Kính Thâm chỉ cảm thấy bảo bối nhà hắn thật sự quá đáng yêu, nam nhân đứng ở bên giường lớn suýt chút nữa không nhịn được nở nụ cười.

Lúc hắn vào cửa, Lương Tri cũng đã biết, lúc này Phó Kính Thâm đang đứng sau lưng cô, nhịp tim của cô cũng đang tăng nhanh, cô không biết anh sẽ làm gì trong giây tiếp theo, dù sao hắn cũng không phải là chính nhân quân tử, thời điểm lưu manh cũng không kém cạnh ai.

Quả nhiên, Phó Kính Thâm đã không phụ sự mong đợi của cô. Lương Tri cứng lưng. Thân thủ hắn nhanh nhẹn. Ngay cả khi chăn bông lớn được cô quấn chặt, hắn vẫn có thể dễ dàng đưa tay vào, sau đó dán l*иg ngực ấm áp của mình vào lưng cô, ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng.

Lương Tri nhai trái cây một lúc lâu cuối cùng cũng nuốt xuống, trong không khí vẫn còn mùi thơm trái cây, Phó Kính Thâm không biết xấu hổ mà dựa vào cổ cô, Lương Tri vươn tay đẩy ra, nhưng lại không đẩy được gia hỏa mặt dày này.

"Anh đang làm gì vậy.." Mặc dù đang oán giận, nhưng giọng điệu lại mềm như bông.

Phó Kính Thâm nhắm mắt nhẹ ngửi một lúc, cằm đặt lên bờ vai mềm mại của cô, tiếng nói nặng nề mà lẩm bẩm: "Vậy em ở trên giường làm cái gì?"

Giọng nói của hắn rất có từ tính, lỗ tai Lương Tri liền hơi ngứa, cô giật giật thân mình, thực sự không thể thoát ra khỏi vòng tay cứng rắn này, vì thế tiểu gia hỏa tức giận mà nói: "Ngủ!"

Ở phía sau, Phó Kính Thâm cười khẽ: "Anh ngủ cùng em."

"Ai muốn ngủ cùng anh a, không phải anh quên mất anh còn đang theo đuổi em chứ, em căn bản còn không có đáp ứng đâu, huống hồ còn có nhiều tiểu thái thái xếp hàng chờ Phó tiên sinh bồi như vậy, Phó tiên sinh sợ là không đủ sức nha."

Những lời của cô gái đầy ghen tị, Lương Tri lúc này vẫn nhỏ, không biết giấu giếm khi ghen, cho rằng mình che giấu tốt, nhưng ý cười trong mắt Phó Kính Thâm càng sâu hơn.

Anh mơ hồ ghé vào tai cô, nhẹ nói: "Anh tinh lực có đủ hay không, Phó phu nhân hẳn là hiểu rõ nhất."

Ai muốn hiểu anh? Dù Lương Tri trong sáng nhưng cũng không đến mức không hiểu lời nói của hắn. Hiện giờ, cô chỉ hận không thể dùng cùi chỏ đâm chết người đàn ông sau lưng mình, để anh không còn giở trò côn đồ như thế này nữa.

Lương Tri không nói lời nào, ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong vòng tay anh, cô lại rất ngoan. Nếu nói Phó Kính Thâm không có cảm giác gì, liền thật không phải nam nhân. Hắn ho nhẹ, ngừng ôm người nọ vào lòng.

Lương Tri bật dậy khỏi giường, không cho anh cơ hội này nữa.

Cô chạy đến bên cửa sổ ngồi, cô gái mặc một chiếc váy ngủ màu trắng tinh khôi. Chiếc rèm trên cửa sổ bị gió thổi qua, mơn trớn khuôn mặt thanh tú của cô. Phó Kính Thâm nhìn chăm chú xem đến nhập thần, cảm thấy thấy thế nào cũng xem không đủ, thật sự là mỹ.

Một lúc lâu sau, hắn nhìn Lương Tri cười bất đắc dĩ, cuối cùng đứng thẳng người làm một người theo đuổi chưa được cô chấp nhận, nhàn nhạt nói: "Anh không thể công khai sao?"

Cô biết anh đang ám chỉ điều gì.

Thực ra, chủ đề anh vừa nói cũng chỉ muốn đùa cô một chút. Cô sẽ tiếp tục phát triển trong làng giải trí trong tương lai. Trong vòng này có rất nhiều tin đồn, lại sớm nhấc lên quan hệ với người có thân phận như hắn. Tin đồn thì không dễ nghe chút nào, nỗi lo của cô gái nhỏ là chính đáng, hắn có thể hiểu được.

Là do hắn thực sự ích kỷ muốn tuyên bố chủ quyền, muốn mọi người biết đây là nữ nhân của hắn, không ai khác có tư cách động vào, tốt nhất liền ý tưởng đều không thể có, nếu không liền chính hắn đều không thể bảo đảm lại sẽ làm ra cái chuyện gì làm cô sợ hãi.

Chính là Lương Tri dường như không nghĩ theo hướng như hắn nghĩ, cô không ngại người khác sẽ suy đoán ra sao sau khi biết mối quan hệ của hai người. Nhưng mà, cô trở lại trường chỉ để học tập chăm chỉ và cải thiện kỹ năng diễn xuất của cô, sau khi biết mình đã hủy hợp đồng, kỳ thật cũng có chút nhẹ nhõm, cô không còn nhớ gì khi bước chân vào nghề, hủy bỏ hợp đồng và bắt đầu lại từ con số 0 là cách thực tế và đúng đắn nhất.

Ở những nơi như làng giải trí, cập nhật rất nhanh, cô không có ý định trở thành một ngôi sao truyền thông nổi tiếng, chỉ mong vai diễn nhỏ của mình có thể được mọi người công nhận, không có công ty quản lý quạt gió thêm củi, nổi tiếng xong tàn lụi là một kết quả không thể tránh khỏi, nhưng chỉ bằng cách này, cô mới có thể thực sự trở lại khuôn viên trường, giữ khuôn phép thành thật kiên định mà tiếp thu lão sư dạy dỗ.

Nhưng, thân phận của Phó Kính Thâm lại là một sự tồn tại nịnh bợ đến mức ngay cả hiệu trưởng cũng phải a dua nịnh hót, cô lo mọi người nhìn thấy cô sẽ coi như nhìn thấy Phó Kính Thâm, không dám dạy dỗ không dám chỉ trích.

Đây không phải là kết quả mà cô mong muốn.

Cô nhìn anh với vẻ mặt hối lỗi, cô gái ngập ngừng không nói vì sợ làm tổn thương trái tim anh.

"Được rồi được rồi, xem vẻ mặt ủy khuất của em đi, người không biết còn tưởng tôi bắt nạt em đấy, rốt cuộc ai bắt nạt ai hả?"

Người đàn ông nhướng mày bóp chặt má cô: "Anh nhận, ai kêu anh yêu em chứ, không cho nói liền không cho nói, anh sai Từ Cải đổi chủ đề khác." Vốn dĩ cũng chính là trên chọc cô, hắn biết lập trường của cô.

Thiếu nữ: "..."

Lương Tri thấy hắn thỏa hiệp, được một tấc lại muốn tiến một thước lên: "Anh cũng đừng tới trường học tìm em nha, bị người thấy được không tốt.."

"Ai thấy được không tốt? Lão tử gϊếŧ chết hắn." Nam nhân khẽ cắn môi, giận sôi máu.

Lương Tri nhìn tính tình hiếm thấy trên người nam nhân, cũng thấy buồn cười, trên lông mày hiện lên sự ấm áp, cười tinh quái: "Đương nhiên là người theo đuổi khác của em rồi, em rất nổi tiếng đó."

Đúng vậy, cô rất nổi tiếng, sao hắn lại không biết cơ chứ, giờ phút này hắn chỉ muốn đem cô ăn vào bụng, ai cũng không thể đoạt.

Đêm hôm đó, người đàn ông đưa cô trở về biệt thự, khi Lâm mẹ thấy hai người hòa thuận như cũ, thậm chí so với lúc trước vẫn còn một chút tôn trọng nhau như khách còn thân thiết hơn, lão nhân gia cảm thấy rất an tâm.

Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy hai chiếc vali lớn nằm trên sàn, Lương Tri đang thu dọn đồ đạc một nửa, Lâm mẹ cũng không có đυ.ng vào đồ của cô.

Mặc dù Phó Kính Thâm biết rằng cô sẽ đi học, nhưng khi thực sự nhìn thấy cô ấy thu dọn đồ đạc định rời khỏi hắn, trong lòng vẫn là một trận buồn đến hoảng.

Phó Kính Thâm thản nhiên nghiêng người sang một bên nhìn cô, sắc mặt đen kịt cũng không tiến tới giúp đỡ.

Cầu Cầu vô tâm đang vui vẻ nhảy nhót giữa hai chiếc vali đang mở, người đàn ông uể oải liếc nhìn nó, trong lòng rủa thầm: 'Đồ ngu ngốc, chỗ dựa của ngươi cũng sắp bỏ rơi người mà vẫn vui vẻ như vậy.'

Lương Tri một người rất bận rộn. Bản thân Lâm mẹ nhìn một cái rồi định bước tới giúp cô, rốt cuộc ba năm này đều là bà chiếu cố phu nhân, biết tiên sinh đối thái thái tốt, đều mau đem người sủng thành tiểu kiều hoa nhu nhược, hiện giờ có nhiều hành lý muốn thu thập như vậy, bà sợ cô ăn không tiêu.

Nhưng lúc bà còn chưa kịp đi đến, đã bị Phó Kính Thâm chặn lại giữa chừng, mặt không biểu tình nhàn nhạt nói: "Để cô ấy tự thu thập đi."

Người đàn ông thầm nghĩ trong lòng, tốt nhất nên quên ở nhà, hắn có thể thường thường cho cô đưa một chuyến.

Lương Tri nào biết gia hỏa này ý xấu, vẫn cắm đầu vào giữa hai chiếc vali, Phó Kính Thâm thỉnh thoảng lại thản nhiên bước đến gần cô, trong lúc cô gái nhỏ không để ý, hắn thản nhiên lấy những thứ cô cho vào rồi bí mật mang về.

Lương Tri dọn dẹp nửa ngày, nhìn chiếc vali hai tay chống nạnh không hiểu sao, lẩm bẩm nói: "Em nhớ là em bỏ vào rồi mà.."

Phó Kính Thâm ở sau người ý vị không rõ mà cười khẽ. Hắn an ủi đến: "Chậm rãi dọn, không nóng nảy."

Tốt nhất là nên dọn mười ngày nửa tháng cũng được, càng lâu càng tốt, haiz, có thể chậm một ngày thì chậm một ngày đi.

Lương Tri ngửa đầu hướng hắn cười cười: "Vâng."

Rồi sau đó lại đem Tiểu Cầu Cầu vô tội từ trong rương hành lý bắt ra, tiểu cô nương tiếng nói kiều mềm mà giáo huấn nó: "Cầu Cầu, có phải ngươi hay không, không được quấy rối nga."

Cầu Cầu ủy khuất hỏng rồi, đáng thương vô cùng mà cọ cọ ở chân cô, lắc lắc mông nhỏ đi đến chỗ Phó Kính Thâm.

"Uông ô!" Tiểu gia hỏa to gan lớn mật mà cùng hắn lý luận.

Phó Kính Thâm thậm chí còn không thèm nhìn nó, kéo kéo khóe miệng trào phúng nó: "Con chó ngu ngốc."

Cầu Cầu: "..."