Nhìn đồ ăn thịnh soạn trên bàn Bạch Hiện đợi Cố Vận và Tiêu Vấn Đông dùng đũa, sau đó gắp một miếng nạm bò lớn cho vào bát.
“Này…” Tiêu Minh theo bản năng dừng lại, vội vàng nói: “Đây là món ăn chị tôi thích nhất!”
Bởi vì Cố Vận và những người khác không thích đồ ăn chua, nên món nạm bò hầm cà chua này thường chỉ dành riêng cho Tiêu Thiến Thiến.
Đột nhiên nghe Tiêu Minh nói vậy khuôn mặt Tiêu Thiến Thiến đỏ bừng, Bạch Hiện chưa kịp nói gì thì cô đã vội lên tiếng giải thích: "Đừng nghe A Minh nói."
“Đồ ăn ở trên bàn, ai cũng có thể ăn.”
Cô chợt hối hận vì đã đồng ý đến đây ở. Thực ra, cô có thể tìm người sửa sang lại ngôi nhà ở khu dân cư đối diện, khoảng ba đến năm tháng nữa cô có thể ở được.
Bạch Hiện âm thầm suy nghĩ.
Thấy bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ, Tiêu Vấn Đông không nhịn được nữa thấp giọng quát: "Tiểu Minh, không muốn ăn thì lên lầu đi!"
Thấy ba thực sự tức giận, Tiêu Minh nhanh chóng ngậm miệng lại và tự nhủ trong lòng rằng sẽ không bao giờ phát ra âm thanh nào nữa.
Khoảng một giờ trôi qua, bữa ăn mới kết thúc.
Khuôn mặt Bạch Hiện lộ ra vẻ mệt mỏi, đang định hỏi phòng mình ở đâu thì Tiêu Vấn Đông ngăn cô lại, nói: "Chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Nhìn bốn người ngồi ngay ngắn trên sofa Bạch Hiện khẽ gật đầu: “Được.”
Sau khi xoa xoa thái dương, cảm thấy tỉnh táo hơn, cô tập trung chú ý nhìn qua Tiêu Vấn Đông.
“Con là con gái thất lạc của chúng ta, đây là chuyện không cần nghi ngờ.” Tiêu Vấn Đông vỗ vỗ tay vợ mình, cân nhắc một chút, sau đó cố gắng nói khéo léo: “Khi sống ở nhà họ Tiêu, con sẽ gặp rất nhiều người. ”
"Cho nên?" Bạch Hiện nhướng mày.
"Cho nên ba muốn con đổi họ của mình thành họ Tiêu, con thấy được không?” Tiêu Vấn Đông mím môi nói.
Hắn còn chưa nói xong, Bạch Hiện đã kiên quyết cự tuyệt hắn: "Không được."
“Tại sao?” Đây không phải là một chuyện rất đơn giản và dễ hiểu sao?
Bạch Hiện không nhịn được đem quả táo nhập khẩu trong đĩa hoa quả cầm trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiêu Hiện, cái tên này quá xấu."
Bất ngờ nghe được câu trả lời này, cả phòng khách rơi vào trong im lặng.
"Ba còn có chuyện gì cần nói nữa không? Nếu không thì con đi ngủ đây." Nói xong, Bạch Hiện ngáp một cái dường như rất muốn nằm xuống ngủ một giấc.
Tiêu Thiến Thiến thấy vậy mở miệng, sau đó lẩm bẩm nói: "Có thể nói cho tôi biết, bà ấy thế nào...?"
Bà ấy?
Bạch Hiện chớp chớp mắt, phải mất mấy phút cô mới hiểu ra Tiêu Thiên Thiên đang nói đến ai.
"Mẹ nuôi của tôi..." Cô chậm rãi nói những lời này, đối diện với ánh mắt của mọi người, thản nhiên nói: "Bà ấy chết rồi."
"Chết, chết rồi?" Tiêu Thiến Thiến trợn tròn mắt.
Tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng cũng là mẹ ruột của mình, khi nghe được tin tức này cô vẫn là có chút hưng phấn, sự hưng phấn này còn kèm theo một chút phức tạp cùng... căng thẳng.
Ầy, cô đã lỡ miệng nói ra mong muốn của mình mất rồi.
Bạch Hiện thấy biểu cảm trên mặt của Tiêu Thiến Thiền liền thay đổi lời nói: “Kỳ thật tôi cũng không chắc chắn nữa.”
Chỉ là, trong lòng Bạch Hiện, người phụ nữ đó chết thì càng tốt, cô không để ý.
“Tôi đã không gặp bà ấy từ khi còn sáu tuổi, không biết bà ấy giờ đang ở đâu, và sống như thế nào?”
“Thì ra là như vậy…” Cả người Tiêu Thiến Thiến cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng.
Tiêu Vấn Đông và Cố Vận ngồi ở một bên mặc dù không quá thoải mái, nhưng thấy con gái nuôi của mình quan tâm bà mẹ ruột của mình, cũng nhẹ nhàng an ủi: “Thiến Thiến, con đừng lo lắng, nếu như con muốn tìm bà ấy, chúng ta sẽ tìm người hỏi thăm xem bà ấy đã ở đâu.”
Nếu như là địa chỉ ban đầu, chưa chắc đã có thể tìm thấy được người phụ nữ đó.