Không! Cô không muốn!
Trong lòng Tiêu Thiến Thiến đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, cô không kịp phân biệt xem đó có phải là giọng nói của chính mình hay không. Tiêu Thiến Thiến có chút ngơ ngác, khóe môi nhếch lên, khó khăn nói: "... Vâng."
Mặc dù cô ấy không muốn điều này nhưng cuối cùng thì Tiêu Thiến Thiến vẫn nói chữ này.
Bốn người ngồi trên salon, sự ăn ý của những thành viên trong gia đình được thể hiện rất rõ ngay cả Tiêu Minh rất bướng bỉnh cũng cố gắng để an ủi Tiêu Thiến Thiến khi thấy cô không vui. Để có thể khiến cho Tiêu Thiến Thiến một lần nữa nở nụ cười vui vẻ, hắn thậm chí còn làm mặt hề để an ủi chị gái mình.
Đây có lẽ là cuộc sống 26 năm mà bọn họ đã trải qua.
Dù sao thì Bạch Hiện cũng không cảm thấy ghen tị, trước đây cô cũng đã cảm nhận được loại tình cảm gia đình này, nhưng năm tháng qua đi chỉ còn lại hồi ức.
Bạch Hiện cố gắng im lặng cắn một miếng táo trong tay, không muốn gây tiếng động quấy rầy bọn họ.
Táo khá thơm và ngọt.
Mãi đến hơn mười phút, trên tay cô chỉ còn lại lõi táo mà thùng rác lại ở bên cạnh họ.
Ngay khi Bạch Hiện do dự bỏ lõi táo vào túi và giả vờ như chưa từng ăn nó thì Tiêu Vấn Đông và những người khác cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Họ dường như đã... quên mất Bạch Hiện đang có mặt ở đây.
Không biết trong lòng con bé có cảm thấy khó chịu không, bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên lúng túng.
Thấy họ cuối cùng cũng ngừng nói chuyện, Bạch Hiện nhanh chóng ném lõi táo vào thùng rác. Một vòng cung chuẩn xác bay vào trong thùng rác, thùng rác hơi lắc lư nhẹ.
"Ừm... Mọi người có thể nói cho tôi biết phòng của tôi ở đâu không?" Cô đã không tắm gội mấy ngày nay, cô thực sự không thể chịu được nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Bạch Hiện, Cố Vận nhanh chóng tỉnh táo lại đứng lên nói: "Con đi theo mẹ."
Căn phòng của cô ở tầng ba, phong cảnh tầm nhìn ở phòng này rất đẹp.
"Nơi này vốn là phòng dành cho khách, mẹ không có thời gian chuẩn bị nhiều thứ, con cần gì cứ nói với chúng ta.”
Đứng trong thang máy Cố Vận nhìn con gái thất lạc nhắc nhở, mãi đến cuối hành lang mới không tiếp tục nói chuyện.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, mái nhà bằng kính gần như trong suốt cùng những nội thất và đồ trang trí được chọn lọc đặc biệt, Bạch Hiện chớp mắt nói: “Đẹp quá, tôi rất thích.”
Đây không phải là một lời khen để lấy lòng mà là lời nói thật của cô. Dù sao trước đó cô ở phòng cũ, hoàn cảnh nơi đó so với nơi này căn bản không cùng một đẳng cấp.
“Con thích là tốt rồi.” Nghe được giọng điệu thật lòng của Bạch Hiện, Cố Vận thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi. Mẹ và cha con đã quyết định, mỗi tháng sẽ cho con, A Minh và Thiến Thiến một khoản tiền tiêu vặt. Để mấy đứa có thể tiêu xài khi tụ tập cùng bạn bè, hoặc mua quần áo, trang sức và những thứ khác cho bản thân.”
Đối với nhà họ Tiêu, việc tạo dựng các mối quan hệ với các nhân vật lớn hoặc các con cháu giàu có là điều cần thiết.
Nói xong, Cố Vận lấy ra một tấm thẻ kim cương rồi nói: "Đây là của con.”
Bạch Hiện đồng ý tới đây ở chủ yếu là muốn có một căn phòng để ở tạm một thời gian, còn tiền bạc…
"Con căn bản không đi ra ngoài, cầm tấm thẻ này cũng vô dụng, khi nào cần con sẽ hỏi mẹ." Cuối cùng, cô lựa chọn phương thức khéo léo để từ chối.
Cố Vận thuyết phục mấy câu nhưng thấy Bạch Hiện vẫn không nhận lấy tấm thẻ, cô cũng đành từ bỏ, "Vậy được rồi. Nhưng hai ngày nữa mẹ sẽ cho người tới may cho con vài bộ quần áo, lúc đó con không thể từ chối đâu đấy nhé.”
Quần áo...
"Được." Lần này Bạch Hiện vui vẻ đồng ý.