Tiêu Minh cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn chỉ hy vọng "chị ruột" này không gặp nhiều vấn đề như vậy, hắn đã hài lòng.
Bạch Hiện dừng xe lại, nhặt đôi dép xỏ bàn chân vào, sau đó cô mới có thời gian ngẩng đầu nhìn xem nơi ở sau này cô sẽ sống.
Tổng cộng có ba tầng. Đây là một tòa nhà hoàn toàn hiện đại với diện tích rất lớn, ngoại trừ tầng một, dù cô ở tầng hai hay tầng ba, cô đều có thể nhìn thấy sao và ánh trăng vào ban đêm.
"Nhà chúng ta ổn chứ? Con có hài lòng không?" Tiêu Vấn Đông nghiêng đầu hỏi.
Bạch Hiện gật đầu, thành thật trả lời: “Thật đẹp.”
Nhìn thấy cô thực sự hài lòng, Cố Vân và Tiêu Vấn Đông không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, cửa biệt thự được mở ra, Bạch Hiện có chút tò mò nhìn hai người đi về phía mình.
Cậu bé tuy chỉ nhìn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nhưng đã trưởng thành rất tốt, chiều cao và khí chất rất nổi bật.
Về phần cô gái này... Bạch Hiện chỉ có thể nói, may mắn thay cô ấy không hề giống mẹ nuôi một chút nào.
Bạch Hiện đang đánh giá hai người họ thì họ cũng đang đánh giá cô.
Tại sao người này trông luộm thuộm như vậy? Tiêu Minh, người mắc chứng bệnh sạch sẽ từ nhỏ, hắn cau mày và bình tĩnh lùi lại một bước.
Về phần Tiêu Thiến Thiến, cô là một cô gái rất giỏi che giấu cảm xúc, dù mái tóc Bạch Hiện bị gió thổi bay vô cùng lộn xộn, thậm chí che gần hết khuôn mặt, Tiêu Thiến Thiến cũng biết người này xinh đẹp hơn mình rất nhiều, đồng thời thừa hưởng hoàn toàn những ưu điểm của Cố Vận và Tiêu Vấn Đông, đặc biệt là sống mũi cao gần như được tạc từ khuôn mẫu của Tiêu Vấn Đông.
Bởi vì tâm tình trập trùng, Tiêu Thiến Thiến không thể lập tức nói chuyện.
Bạch Hiện lại suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười đưa tay phải ra nói: "Xin chào."
"...Xin chào." Nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của Bạch Hiện, Tiêu Thiến Thiến phát hiện đầu ngón tay cô có những vết chai mỏng, tựa như đã làm việc nhiều năm.
Lễ phép rút tay lại, Bạch Hiện cũng không chào hỏi với em trai ruột xa lạ của mình.
Ngay cả một người mù cũng có thể thấy rằng đứa em trai của cô không mấy chào đón sự xuất hiện của cô. Bạch Hiện không có thói quen lấy lòng người khác khi họ tỏ ra lạnh lùng với cô, cô thường lựa chọn phớt lờ họ.
Tiêu Minh càng cau mày hơn khi nhìn thấy điều này.
Cố Vận hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của con trai mình, nhìn thấy hai cô con gái hòa thuận với nhau, tảng đá lớn trong lòng Cố Vận cuối cùng cũng rơi xuống đất, “Đã gần trưa rồi, chúng ta vào nhà ăn cơm thôi.”
Bạch Hiện vốn đã đói bụng rồi, bây giờ nghe đến hai chữ "ăn cơm", cô nhịn không được mà nuốt nước bọt.
Nhìn Bạch Hiện lặng lẽ nuốt nước bọt, Tiêu Minh cho dù bình tĩnh cũng không khỏi cảm thấy khinh thường.
Hắn cảm thấy người chị thất lạc của mình thật bất lịch sự, trông như thể chị ấy chưa từng va chạm xã hội. Hắn không được để người khác biết rằng mình có một người chị gái như vậy, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Chỉ liếc nhìn biểu tình của con trai, Tiêu Vấn Đông liền biết hắn đang nghĩ gì. Sau khi trừng mắt cảnh cáo con trai, Tiêu Vấn Đông mới sải chân bước vào nhà,
Tiêu Minh nhanh chóng kiềm chế bản thân, nhưng chưa đầy nửa phút đã không chịu được.
"Sao chân cô bẩn thế này?" Tiêu Minh há mồm giật mình nhìn vết đen còn sót lại trên mặt đất, môi run run hỏi.
“Nơi này không thể đi được sao?” Bạch Hiện đang đi lấy dép đi trong nhà đeo vào nghe vậy liền dừng lại.
Cô thực sự cảm thấy có chút bất lịch sự, nên ngượng ngùng hỏi: "Trong sân có ống nước không? Tôi sẽ rửa sạch, hoặc là cho tôi bao chân dùng một lần cũng được."
“Không cần.” Cố Vận liếc nhìn con trai một cái, sau đó nhẹ nhàng nói: “Con tùy ý dẫm lên, sẽ có giúp việc dọn dẹp.”
Rửa chân bằng nước lạnh có thể dễ dàng khiến chân mình bị bệnh phù chân, Bạch Hiện đứng đó lưỡng lự hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn cô hầu gái cách đó không xa, nói: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
"Không sao, không sao."
Trải qua việc nhỏ này xong năm người đi tới bàn ăn.