Ông Chủ Tà Tính Cưỡng Chế Yêu

Chương 3: Lạt mềm buộc chặt

Bị hắn ném một trận, đầu cô lại càng choáng váng hơn.

Bóng dáng cao lớn của Cố Thần Hi đứng ngay bên giường, hắn từ trên cao nhìn xuống nói: “Đừng cho rằng đây là do tôi uy hϊếp em làm, em chắc hẳn rất rõ, em hoàn toàn không đáng mười triệu tệ.”

Trình Uyển Dao vất vả lắm mới chống cơ thể dậy, ngước đôi mắt lạnh như băng lên nhìn hắn, khoé miệng nở một nụ cười lạnh, “Đúng là không đáng, thật sự đã thiệt thòi cho Cố đại thiếu gia rồi.”

Cố Thần Hi chỉ cảm thấy nụ cười đó cực kỳ chướng mắt, hắn vô thức đưa tay, hung dữ bóp lấy cần cổ trắng nõn mịn màng của cô, “Đừng đến với tôi bằng trò này, em không có tư cách. Hơn nữa, cũng đừng nghĩ rằng, tôi sẽ tha cho em!”

Trình Uyển Dao hít thở rất khó khăn, mặt mũi bắt đầu đỏ bừng, nhưng cô vẫn ngoan cố trừng mắt, tức giận nhìn Cố Thần Hi, không chút nhượng bộ.

Hai người cứ như vậy mà giằng co, cho đến khi Trình Uyển Dao cảm thấy bản thân sắp ngạt thở, Cố Thần Hi mới chịu buông tay, ánh mắt hắn nhìn cô vừa âm u lạnh lẽo vừa gian ác, dường như thực sự là một ác quỷ trong địa ngục.

Nhưng sau đó, hắn không nhìn cô nữa, quay người sải bước rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, trong lòng Trình Uyển Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, lại có người bấm chuông.

Trình Uyển Dao lúc này vẫn sốt cao không giảm, toàn thân nóng như lửa, ý thức đã rất hỗn loạn.

Người đến là bác sĩ riêng của Cố Thần Hi, Lucy.

“Chậc chậc, Cố thiếu gia, từ khi nào mà ngay cả một cô gái bị bệnh, ngài cũng không tha vậy hả ?”

“Còn nói thêm một câu thì biến ra khỏi đây!” Từ lúc Trình Uyển Dao bước vào cửa, Cố Thần Hi đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô không đúng, chỉ là hắn không muốn thả cô đi dễ dàng, nhưng hắn không ngờ cô lại cứng đầu đến vậy!

Hừ, cho rằng bệnh rồi có thể trốn thoát sao? Hắn chỉ là một mực muốn chữa khỏi bệnh cho cô!

Lucy quả nhiên ngậm chặt miệng, tuy là bạn của Cố Thần Hi, nhưng cô cũng không dám trêu chọc hắn quá đáng, nếu không với tính khí nóng nảy của vị thiếu gia này, hắn thật sự có thể khiến cô cuốn xéo.

“Cố thiếu gia thân mến, tôi cần phải kiểm tra cơ thể của cô ấy, ngài có thể ra ngoài nghỉ ngơi trước được không?”

“Rắc rối!” Dù cho miệng nói vậy nhưng cuối cùng, hắn vẫn đi ra ngoài.

Lucy cẩn thận kiểm tra cơ thể của Trình Uyển Dao, trước khi rời đi, cô bất lực cười: “Để không nghe theo lệnh, cô cũng phải hao tổn tâm huyết. Chuẩn bị thuốc ngủ cũng không bằng trực tiếp chuẩn bị thuốc độc, cô nghĩ thế nào?”

Trình Uyển Dao nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy Lucy nói gì, xem ra cô ấy đã phát hiện thuốc ngủ được chuẩn bị trên người cô.

Lucy biết Trình Uyển Dao đang giả vờ ngủ, cô ấy cũng là phụ nữ, cô ấy hiểu được cô.

Nhưng cứ kháng cự kiểu này, hoàn toàn không phải cách hay, đương nhiên cô ấy cũng không nói nhiều.

Trước khi rời khỏi, Lucy giao viên thuốc ngủ trong tay cho Cố Thần Hi.

Cố Thần Hi cười lạnh, người phụ nữ này thật đúng không nghe lời, nhưng càng không nghe lời, hắn càng có cảm giác muốn chinh phục.

Đúng vậy, ngược lại hắn muốn xem xem, cô có thể cứng đầu đến khi nào!

Khi Trình Uyển Dao mở mắt ra lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau, cô đã được ngủ một đêm trọn vẹn, thêm cả tác dụng của thuốc nên gần như đã khiến cô bình phục.

Cô nhìn xung quanh, thấy mình vẫn ở khách sạn, chỉ là cô không thấy bóng dáng Cố Thần Hi đâu, chẳng lẽ đã rời đi?

Cô không chắc, nên trở người xuống giường, quả nhiên không thấy Cố Thần Hi.

Trình Uyển Dao vội vàng mở điện thoại, lập tức có vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đến cho cô, nhưng còn chưa nhìn kỹ thì điện thoại lại đổ chuông, thấy người liên hệ trên màn hình, cô lại không dám nghe máy.

Sở Tu Văn.

Điện thoại đặt trên bàn trà không ngừng đổ, Trình Uyển Dao nhìn chằm chằm vào ID người gọi đến, cô biết rõ, chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt.

Trình Uyển Dao gửi một tin nhắn cho Sở Tu Văn, sắp xếp địa điểm gặp mặt.

Vốn dĩ cô muốn thay chiếc váy đắt tiền mà Cố Thần Hi đưa cho mình, nhưng sau khi nghĩ kỹ, cô vẫn mặc nó và đến chỗ hẹn.