Ông Chủ Tà Tính Cưỡng Chế Yêu

Chương 2: Không nén được giận

Cố Thần Hi đứng dậy, chầm chậm đi đến trước mặt Trình Uyển Dao, dáng người thẳng tắp của hắn áp bức Trình Uyển Dao đến không thở nổi.

Trình Uyển Dao nhất thời cảnh giác hơn, hắn muốn làm gì?

Cố Thần Hi cúi người, nắm lấy cằm Trình Uyển Dao, “Sao, không tình nguyện à?”

Trình Uyển Dao muốn nghiêng đầu nhưng sức của hắn quá lớn, cô không thể không ngước lên, giận dữ nhìn người đàn ông trước mặt.

Đường nét trên mặt hắn vô cùng tuấn tú, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng của hương nước hoa Cologne trên người hắn.

Cô không hiểu, một người như hắn, sao phải dùng cách này?

Ngay khi cô còn đang do dự chưa quyết, thì người đàn ông mặc đồ đen đã sẵn sàng ra tay.

Nhìn thấy con dao sắp rơi xuống, trái tim Trình Uyển Dao như thể đang treo lơ lửng trong giây lát.

Không, không được!

Cô không thể để anh trai bị thương!

“Tôi bằng lòng! Tôi bằng lòng với hợp đồng này của anh! Cho đến khi món nợ được trả hết!” Trình Uyển Dao đang trên bờ vực sụp đổ, cô gần như đã hét lên, vì cô sợ rằng, một giây sau sẽ không còn kịp nữa.

Cố Thần Hi lộ ra nụ cười hài lòng, buông tha cho Trình Uyển Dao, rồi chán ghét nhìn vẻ mặt nhếch nhác đẫm lệ cô, “Ngày mai tôi không muốn nhìn thấy em thế này nữa.”

“Tôi sẽ chỉn chu hơn.” Trình Uyển Dao nhìn người đàn ông mặc đồ đen đã thả anh trai, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nghẹn ngào trả lời.

Sau khi Cố Thần Hi rời đi.

“Tại sao? Tại sao phải đi đánh bạc?!” Trình Uyển Dao không nén được cơn giận hỏi.

Trong ấn tượng của cô, từ trước đến nay, anh trai luôn là một người đàn ông ngoan ngoãn nghe lời, sao lại có thể đi đánh bạc?

Nếu không phải vì nợ quá nhiều tiền, thì với tư cách là kế toán của tập đoàn Hoàn Thần, anh ấy cũng sẽ không ích kỷ biển thủ công quỹ, càng sẽ không hại cô trở nên như hiện tại!

Trình Gia Ngôn muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng anh vẫn nói ra nỗi khổ tâm: “Vì chị dâu của em, cũng vì cuộc sống của chúng ta được tốt hơn thôi!”

Trình Uyển Dao vì lý do như vậy mà không nói nên lời.

...

Trình Uyển Dao một mình lang thang trên phố, bên ngoài trời mưa tầm tã, mọi người xung quanh hối hả cầm ô mà chạy, chỉ có duy nhất mình cô là không có gì, cả người đều bị ướt sũng.

Vừa rồi khi cô rời đi, người đàn ông mặc đồ đen đã giam giữ anh trai cô.

Cô liền biết, cái tên ác quỷ đó sẽ không thể buông tha cho bọn họ dễ dàng!

Trình Uyển Dao mắc mưa, về đến nhà đã bắt đầu phát sốt, nhưng cô cố ý không uống thuốc.

Ngày hôm sau, cơ thể Trình Uyển Dao vẫn nóng hôi hổi, đây chính là điều cô mong muốn nhất.

Cô không tin, cô thế này mà Cố Thần Hi hắn vẫn động vào cô, trừ khi hắn không có tính người!

Buổi tối, Trình Uyển Dao có mặt tại khách sạn theo đúng lời hẹn.

Cô ngẩng đầu, nhìn khách sạn hoành tráng lệ trước mắt, dưới danh nghĩa thuộc về tập đoàn Hoàn Thần, mà cảm thấy nó hệt như một con quỷ dữ.

Sau khi vào trong, lúc Trình Uyển Dao bước đi, cô cứ cảm thấy lâng lâng, không dễ gì mới mở được cửa ra, thì bên trong lại tối đen như mực, chẳng lẽ không có ai?

Cô cẩn thận duỗi một chân, vừa bước vào trong phòng, giây tiếp theo cô đã đυ.ng phải l*иg ngực của ai đó, qua lớp áo sơ mi hai người đã có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể của nhau.

Đột nhiên rơi vào vòng tay của một người lạ, Trình Uyển Dao theo bản năng muốn đẩy đổi phương.

“Sao, đến cũng đã đến rồi, còn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?” Cố Thần Hi lạnh lùng giễu cợt.

Hắn bật đèn lên, nhìn Trình Uyển Dao đang dựa cửa, vẻ mặt miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác.

Hắn đưa tay nhéo cằm cô, ép cô phải nhìn mình.

Lúc này, trên người hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc vẫn còn ướt sũng, hình như hắn vùa tắm xong.

Không thể không nói, Cố Thần Hi có dáng người rất cao ráo, ngũ quan lại vô cùng đẹp trai.

Mà bây giờ, nửa thân trên trần trụi của hắn đang bày ra những đường cong rõ nét, bờ vai rộng, thắt eo hẹp rắn chắc, thi thoảng lại có những giọt nước chạy dọc theo những đường cơ bụng gợi cảm, thực sự rất bắt mắt.

Một người đàn ông hoàn mỹ đến vậy, nếu hiện tại không ở trong tình cảnh này, Trình Uyển Dao cảm thấy, có lẽ cô cũng sẽ bị hắn mê hoặc.

Nhưng giờ đây, cô không muốn có bất kỳ vẻ mặt tốt nào với hắn.

“Tôi không có...”

Trình Uyển Dao còn chưa nói hết câu, giây tiếp theo đã bị thô bạo ném lên giường lớn.