Trình Uyển Dao xuất hiện trước mặt Sở Tu Văn.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ xen lẫn xanh lam đậm, càng làm tôn lên làn da nõn nà của cô, dáng người đẹp đẽ lại càng thêm uyển chuyển hơn.
Cần cổ thanh tú, sáng bóng đeo một chiếc dây chuyền có mặt mã não, trông cả người cô rạng rỡ như một ngôi sao dưới ánh đèn flash.
Sở Tu Văn nhìn cảnh tượng này, nhất thời cho rằng bản thân có phải đã nhìn nhầm rồi không?
“Dao Dao, em, sao em lại ăn mặc thế này?”
Trình Uyển Dao cúi đầu nhìn mình một lượt, “Em làm sao? Vẫn như bình thường mà!”
Sở Tu Văn khẽ cau mày, mới một ngày không gặp, sao cô có thể thay đổi lớn đến thế?
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Anh kích động nắm lấy hai tay Trình Uyển Dao.
Tay cô khẽ run lên, sau đó vất vả lắm mới rút về được, Sở Tu Văn thấy vậy, bỗng cảm giác Trình Uyển Dao rất xa lạ.
“Chúng ta, chia tay đi!”
Hai tay Sở Tu Văn vẫn đặt trên bàn, anh vô cùng kinh ngạc nhìn Trình Uyển Dao, “Em... vừa nói gì cơ? Chia tay? Vì sao chúng ta phải chia tay?”
“Không thích hợp thì chia tay, điều này có gì lạ lắm sao?” Trình Uyển Dao giả vờ bình tĩnh nói.
Sở Tu Văn nhìn sơ chiếc váy của Trình Uyển Dao, bình thường anh có rất nhiều công việc chụp hình, anh nhận ra chiếc váy này, là sản phẩm mới của một thương hiệu lớn, không phải cô có thể mua được.
“Chiếc váy này là anh trai mua cho em đúng không?”
Trình Uyển Dao thật sự sắp không khống chế được chính mình, cô rất sợ giây tiếp theo, mình sẽ suy sụp, nhịn không được mà nói cho anh biết tất cả.
Cô cắn chặt môi, lớn tiếng nói: “Thật ra chúng ta đều biết, nên không cần phải cố ý hỏi. Đúng! Em chính là một người phụ nữ ham hư vinh và anh không thể cho em được những thứ này, vì vậy, đừng đến tìm em nữa!”
Vì lời này của Trình Uyển Dao, mà vẻ mặt Sở Tu Văn trở nên hơi trắng bệch, anh giơ cao tay, sau đó nắm chặt thành quyền rồi hạ xuống, “Anh sẽ không tin lời em nói, trừ phi em chứng minh cho anh thấy!”
“Em yêu, đến nơi này sao không dẫn theo vệ sĩ nào?” Một giọng nói đầy sự từ tính đột nhiên cất lên từ phía sau.
Trình Uyển Dao nghe được mới quay lại, vừa trông thấy người phía sau đi tới, hai mắt cô lập tức mở lớn.
Sao hắn lại ở đây?!
Cố Thần Hi dường như không nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt Trình Uyển Dao, hắn bình tĩnh đi đến bên cô, cúi xuống khẽ ôm vai cô, nở một nụ cười hiền hòa, hệt như một người yêu ôn nhu nhất.
Cả người Trình Uyển Dao cứng đờ, trong mắt hiện lên tia hoảng loạn, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Sao Cố Thần Hi lại có mặt ở đây? Rõ ràng lúc ra ngoài, cô đã nhìn xung quanh và chắc chắn không có người đi theo mình, nhưng sao lại?!
Có phải hắn đã nhìn thấy chuyện vừa nãy rồi không? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Cố Thần Hi đưa tay vuốt tóc cô, dùng giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng hỏi: “Sao ngây ngốc không nói gì? Anh đột ngột xuất hiện dọa em sợ sao?”
Trình Uyển Dao chịu đựng sự khó chịu này, cố gắng ổn định lại cảm xúc của bản thân, nhưng như vậy cũng tốt, đã diễn thì diễn đến cùng, chi bằng một lần kết thúc hết tất cả.
Cô hít thở một hơi thật sâu, nở một nụ cười ngọt ngào dịu dàng, chủ động nắm lấy tay hắn, “Sao có thể? Anh không phải bận việc sao?”
Nói đến đây, Trình Uyển Dao cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó chặn lại, trong lòng đau âm ỉ, tê dại, thậm chí cô còn không dám nhìn biểu cảm trên mặt của Sở Tu Văn ở đối diện.
“Nghe Đoàn Tu Tư nói em đến gặp bạn, lại không mang theo người bên cạnh, nên anh lo lắng, chạy qua xem em thế nào?” Hắn vừa nói, vừa đưa ngón tay gãi nhẹ sống mũi Trình Uyển Dao một cái.
Trình Uyển Dao cố gắng duy trì vẻ mặt ngọt ngào, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy châm biếm.
Lo lắng gì chứ? Là lo lắng cô chạy theo người khác thì có!