Tra Nữ Đại Phá Hoàng Thành

Chương 5: Tra nam

Năm 16 tuổi, Lam Sa là được vào cung học tập lễ nghi. Ngày tiểu chủ soái đi vắng, doanh trại bọn họ sướt mướt không ngừng

Nguyên Sơn mang ra cả bụi tre trúc được đan lát cẩn thận: “Tiểu Sa, cầm lấy đi. Sau này còn sử dụng”

“Vâng thưa đại thúc” Lam Sa hào hứng mặc vào, biến thành 1 bó cây di động

Thái úy Lam Trấn bất ngờ lên tiếng: “Vào cung đem theo cái này chi?”

Ông ta đi đến gỡ thứ đó khỏi người con gái, phủi phủi mớ bụi đất dính đầy trên y phục, lần đầu gặp mặt mà để lại ấn tượng lôi thôi thì không hay

Nguyên Sơn cố gắng thuyết phục: “Nhỡ con bé học dở, bị sư phụ đuổi đánh, còn có cái để ngụy trang”

Độc Lâm xùy xùy vào tiếng, liếc Nguyên Sơn 1 cái. Rồi cẩn thận chỉ dạy Lam Sa công hiệu của từng loại thuốc độc trong hành lý hắn sửa soạn

Dịu dàng xoa đầu con bé: “Nhớ chưa?”

“Dạ, tiểu Sa nhớ rồi”

Bọn hắn chính là đang dạy dỗ nhi nữ của ta sao? Lam Trấn ôm đầu trầm tư

Phi Thú ôm đến cho Lam Sa 1 con sóc để làm quà chia tay, hẹn ngày gặp lại. Tên này có vẻ ổn nhất đây

“Tiểu Sa nhớ lời thúc dặn, kẻ nào gây sự với con liền cho hắn ăn hạt dẻ” Phi Thú bỏ lọ hạt vào thắt lưng Lam Sa, cười nham hiểm: “Thứ này liền giúp con trả thù”

Lam Sa nghi hoặc, lại không thể chối từ

“Có nguy hiểm không đó?” Lam Trấn nhíu mày

Phi Thú lắc lắc đầu cười xòa, đơn giản giải thích sóc của hắn chỉ đi cắn người đó vài nhát

Độc Lâm nghe thế liền lấy vài hạt trong lọ nhét vào mồm. Con sóc đang được tự do liền nhảy bổ tới khiến hắn chạy té tát

“Để ta thử trước cho” Độc Lâm hét lên từ phương xa

Lam Trấn không tin đây là thủ hạ của mình. Sao giờ này hắn vẫn còn sống thế?

Khinh Thủy im bặt từ nãy đến giờ, lại chẳng trao tặng điều gì, chỉ xoa đầu Lam Sa nói: “Nếu bị bắt nạt, ban đêm cứ ra bờ sông phía sau hoàng thành mà thổi sáo, ta sẽ liền có mặt”

“Dạ thúc!”

Lam Trấn dẫn ái nữ nhập cung học đạo, đau đầu không rõ quyết định cho 4 tên tướng lĩnh dưới trướng nuôi dạy là đúng hay sai. Nhưng ngày trước bọn họ cũng đâu loạn trí tới mức đó, chẳng lẽ chăm trẻ cực đến khờ rồi?

Lam Sa dẫu có lưu luyến không rời 4 người thúc thúc, nhưng chuyện háo hức được sống trong cảnh hào môn là chuyện chẳng thể bàn cãi

Ấy thế mà mới tuần đầu đi học, Lam Sa đã bị nữ quan trách mắng không ngừng về tác phong

Lam Sa vừa gặm nhấm nỗi đau về thân phận vừa mài mực để chép phạt, đến thư đồng của nàng cũng đã bị đuổi đi

Ngồi trong phòng sách không người, Lam Sa chép phạt từ sáng đến tối muộn vẫn chưa xong. Chợt đâu đó có tiếng động

Ngước lên liền thấy Lý Uyển bước đến

Hắn 1 thân ôn nhu, lấy khăn tay nhúng nước rồi lau cho nàng

Ngắm nhìn gương mặt non nớt đã lấm lem những nhọ mực, hắn vừa buồn cười vừa đau lòng

Lam Sa đỏ mặt trước đυ.ng chạm, đó giờ chưa từng có người nào dịu dàng với ta như vậy

Lý Uyển đưa ngón tay lên miệng, suỵt 1 tiếng: “Khẽ thôi, để ta giúp muội chép phạt”

“Thật?”

“Đương nhiên rồi”

Lý Uyển nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nữ quan giao cho Lam Sa, liền dắt nàng thăm thú khắp chốn trong hoàng cung, còn đặc biệt hứa hẹn sẽ cho nàng đi chơi thỏa thích trong kinh thành

Tình cảm thiếu nữ ngây thơ của nàng nở rộ từ đó. Có ngờ đâu, tình chớm nở lại nhanh tàn

Hắn thực tế chính là tên đào hoa, chuyên lừa dối tình cảm của nữ nhân, không phân biệt lớn nhỏ, bất kì địa vị nào hắn cũng đều muốn thử yêu đương qua lại

Mãi đến cuối cùng nàng mới nhận ra mộng tưởng tình cảm của mình là dư thừa. Hóa ra, hắn đã biết trước hôn ước của nàng và thái tử, nhưng vẫn ung dung chơi đùa tình cảm của nàng

Ánh mắt Lam Sa vô hồn, gương mặt thất thần, nụ cười ngờ nghệch trở về tư phòng.

Nàng rầu rĩ nhớ lại chuyện cũ, sao ban nãy lại ngu ngốc mà tiếp tục phát sinh cái loại quan hệ kia với hắn cơ chứ?

Danh tiếng của Lý Uyển hiện tại đã vang xa đến khắp chốn, không ai không biết hắn là 1 tên đào hoa chuyên gia chơi bời lêu lổng. Chẳng còn chút tôn nghiêm của chính danh quân tử của ngày trước nàng từng mê đắm

Lại chẳng hiểu sao nàng cứ nhìn hắn mãi chẳng rời đi

“Lời đồn quả không ngoa. Chẳng ai kiềm chế được trước dung nhan của ta”

Lam Sa giật mình, chột dạ: “Ngươi, giả vờ ngủ?”

“Gọi ca ca” Lý Uyển bật dậy, kéo Lam Sa vào trong lòng: “Đừng hỗn như thế”

Lam Sa hất hắn sang 1 bên, thẹn quá hóa giận nói: “Vâng, hoàng huynh”

“Cũng đã lên giường với nhau rồi, sao nỡ nói năng như thế?” Lý Uyển ôm gọn Lam Sa vào lòng, lại dịu dàng đặt lên môi nàng 1 nụ hôn: “Đừng có mà quyến rũ Uyển ca mãi như thế”