“Ai quyến rũ ngươi?”
Lam Sa dùng dằng thoát ra, lại không ngờ hắn lại dính lấy nàng như sam. Đẩy mạnh để thoát lại sợ hắn trọng thương mất
Lý Uyển gian manh vuốt ve gò má mềm mại, hôn loạn lên đó rồi gục xuống hõm vai, hắn nhỏ giọng phả hơi nóng vào tai nàng: “Tiểu Sa của ta vẫn như năm nào, co bóp rất tuyệt. Hẳn là thường xuyên tự xử đi”
“Ta không có” Lam Sa khẽ thở dốc
“Ta nói rồi, đừng quyến rũ ta nữa”
Đúng là cái đồ vừa ăn cướp vừa la làng, Lam Sa cục súc bắt đầu nổi nóng quát: “Ta làm cái gì ngươi?”
“Đây” Lý Uyển điểm điểm tay vào 2 thứ đang lồ lộ ra trước mắt hắn
Cúi xuống bỗng thấy y phục nàng không biết tự lúc nào đã bị bung toạt ra, yếm đào sộc sệch lộ rõ thứ tròn nẩy bên trong
Nhũ hoa hồng phấn nửa kín nửa hở, cứng rắn nhô cao mời gọi
“Nàng cũng đừng có thật thà quá chứ?”
“Ngươi?” Lam Sa tức giận mặc lại y phục, chẳng biết đã bị hắn cởi từ lúc nào
Như muốn giành lại chút tôn nghiêm, nàng nghiêm giọng nói: “Đúng lúc doanh trại ta chưa có nam sủng, chi bằng ngươi ở lại đây để ta vui vẻ cũng được”
Lý Uyển ôm nàng từ phía sau, gặm nhấm vành tai đã bị hắn hành đến ửng đỏ
“Ta chỉ đang nhung nhớ tiểu chu sa của ta thôi mà” Vừa nói hắn vừa vón tay vào đôi gò bồng, vân vê cánh hoa anh đào trên ngực trái của nàng
“Cút”
Lý Uyển mỉm cười hạnh phúc: “Nàng vẫn giữ hình xăm đó?” Hắn nói rồi tự vạch ngực chính mình, để lộ cánh anh đào còn lại trên ngực phải của bản thân: “Ta...”
Lam Sa hất văng hắn xuống đất, nước mắt chực trào chưa kịp nói đã tuôn rơi
“Ta suy nghĩ thông suốt rồi. Dù sao tên hoàng đế bệ hạ cũng chẳng bao giờ động vào ngươi, càng không có hứng thú với cơ thể của ta. Bừa bãi với người khác để thỏa mãn chi bằng sử dụng ngươi. Cũng không tồi”
Lý Uyển loạng choạng đứng dậy, tiến về phía Lam Sa lau nước mắt cho nàng: “Biết là không tồi, vậy tại sao phải khóc?”
“Dẫu sao ngươi cũng không ngốc đến mức thừa nhận bản thân làm chuyện có lỗi với hoàng thất”
Vài tháng sau hắn liền chán ngấy mà tự động rời đi thôi. Lam Sa nghẹn ngào chạy vội ra chỗ khác, né tránh ngọt ngào nàng vẫn thường nhung nhớ
Phải trấn tỉnh lại thôi, Lam Sa nhảy xuống mực hồ sâu vạn dặm, làn nước lạnh buốt khiến nàng quên đi thực tại bội phần
“Nơi đây chính là cần phải lo công vụ. Lý Uyển à, đi dạo phố thôi”
---
Đường Hắn Nguyên ngao du phố thị sau mấy ngày phải về kinh thành tiếp nhận điều trị. Thầm nghĩ nữ nhân Đông Thành không những tuyệt sắc mà còn biết cách chiều lòng nam nhân.
Nắm giữ phương thuốc tăng cường sinh lực gia truyền trong tay, hắn dương dương tự đắc toan tính đánh chiếm Đông Thành để hưởng thụ giai nhân chốn ấy
Đột nhiên, một nữ nhân yếu mềm vấp chân, va vào lòng hắn. Chính là người này...
“Nàng?” Đường Hán Nguyên sửng sốt: “Là nàng đúng không?”
“Ta...” Lam Sa đỏ mặt ngại ngùng, gật gật: “Ta đã tìm chàng rất lâu”
Hán Nguyên nghi hoặc: “Nàng là người nước nào?”
“Đương nhiên ta là người Tây Thành” Lam Sa khẳng định: “Ngày đó ta đi dạo mát, vì nghe nói khu vực đó đã được quân ta chiếm giữ”
Hán Nguyên được nịnh nọt đến khoái chí, hào sảng khoác vai nữ nhân trong lòng cất bước
“Có biết ta là ai không?”
Lam Sa ngây ngốc lắc đầu, lại đỏ mặt thẹn thùng: “Ta... ta chỉ biết, ngươi là người đã lấy đi trinh bạch của ta”
Vuốt ve khuôn mặt mỹ nữ, Hán Nguyên thì thầm: “Đừng nói như vô tội lắm”
Lam Sa lấy ánh mắt cừu con nhìn chằm chằm Hán Nguyên. Vẻ ngây thơ vô tội khiến lòng dạ nam nhân không nỡ trách phạt
Hán Nguyên dịu giọng: “Thế 2 quan tiền kia...”
“Ta vô tình đánh rơi mà” Lam Sa õng ẹo: “Tiểu nữ cũng đâu giàu có gì... mà để lại tiền...”
Tâm lý đại nhân cao thượng trỗi dậy, Hán Nguyên bật cười sang sảng, lấy ra 2 thỏi vàng ròng cho Lam Sa
“Bồi cho nàng”
“Thϊếp... không phải kiếm chàng vì thứ này”
Vừa có tiền vàng liền chàng chàng thϊếp thϊếp, miệng nói không cần tức là cần nhiều hơn nữa. Hán Nguyên đánh giá Lam Sa 1 lượt, bản năng chinh phục trỗi dậy.
Ta không tin không thể khiến nàng dục tiên dục tử, bước không nổi xuống giường
Toan dắt tay nữ nhân kia vào khách điếm, lại bị người qua đường cản trở
Lý Uyển trầm mặc, tư thế như đang đi bắt ghen. Vừa rời khỏi tầm mắt của ta liền đi câu dẫn người khác để chọc tức?
Kéo Lam Sa ra khỏi người tên nam nhân xa lạ, ôn nhu hỏi: “Nương tử, nàng mệt ở đâu sao?”
Cứ ngỡ khẳng định chủ quyền sẽ cản bước tên kia, nào ngờ lại bị hắn soi mói 1 lượt
Ngẫm ngẫm lời nói của nữ nhân kia hôm trước, phu quân của nàng ta không có cái đó... không có cái đó sao? Hán Nguyên bỗng phì cười, lại lắc đầu không thôi
“Là hắn sao?” Hán Nguyên đá mắt hỏi Lam Sa
“Là hắn”
Lam Sa lạnh nhạt với Lý Uyển, bước lại khoác tay Hán Nguyên
Lý Uyển khó hiểu không khỏi hướng về phía Lam Sa nghi hoặc. Nhưng nàng và tên kia đã phong lưu cất bước
“Ây ây, nàng bạo gan như vậy sao?” Hán Nguyên trợn tròn mắt: “Ở trước mặt tên đó...”
“Không phải chàng thích thế sao?” Lam Sa nhếch mép, vuốt ve gò má của Hán Nguyên, khiến hắn mặt đỏ tai hồng, trước nay chỉ có hắn làm hành động này với người khác thôi
Mục đích chuyến đi lần này là để thám thính tin tức của Tây Thành, còn tìm kiếm người nam nhân Lam Sa từng gặp đêm đó
Thừa biết hắn cũng có tên tuổi ở chốn này, không ngờ hắn lại chính là nhị hoàng tử. Lam Sa bữa nay được 1 phen hời