Xuyên Sách: Đám Vai Ác Nhãi Con Biết Đọc Tâm

Chương 19

Lục Diên từ từ nghiêng đầu.

Hai giây sau, cô bé lại "bịch bịch bịch" chạy xuống lầu.

Nước ép táo!

Nước ép táo!

Anh Trường Khâm thích nước ép táo!

Tạ Ứng đứng ở góc cầu thang, nắm chặt tay.

Nhìn Lục Diên lịch bịch chạy xuống lầu, nhìn trái nhìn phải một hồi, dường như không biết xử lý ly nước cam trong tay thế nào, phát hiện không có ai giúp đỡ liền ngẩng đầu "ực ực" uống hết.

Uống hết hai ly nước trái cây, cô bé sờ sờ cái bụng tròn vo của mình.

Cô bé kéo ghế lại, cẩn thận trèo lên, với tới vòi nước rửa sạch cái ly.

Sau đó cầm lấy ly nước ép táo mà Tạ Ứng đã âm thầm đặt trên bàn lúc nãy, hai tay ôm lấy, khó khăn mở nắp ra đổ vào trong.

Cái chai đó quá to.

Cô bé lắc lắc, đổ ra ngoài không ít mới miễn cưỡng rót đầy một ly.

Cô bé dùng khăn lau sạch sẽ, lúc này mới bưng ly nước ép táo một lần nữa lên lầu.

Tạ Ứng đứng ở góc khuất, siết chặt nắm tay.

Nếu lần này Tạ Trường Khâm còn không uống vậy thì đừng trách hắn ra tay với em trai mình.

Tạ Trường Khâm nhìn người xuất hiện trước cửa lần nữa, nói không ngạc nhiên là không thể nào.

Vừa rồi cậu còn tưởng là người này đã bỏ cuộc rồi chứ, không ngờ chỉ chớp mắt một cái đã bưng ly nước xuất hiện trước mặt cậu, còn dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình.

"Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Lục Diên nhón chân lên, giơ cao ly nước trái cây.

[Anh uống nước trái cây đi, ngon lắm.]

Không biết tại sao, Tạ Trường Khâm lại hiểu được ý của cô bé.

Lông mày cậu nhíu chặt, dường như đang đưa ra quyết định trọng đại nào đó.

Qua hồi lâu, đến khi hai tay Lục Diên đã có chút ê ẩm, cậu mới đột nhiên đưa tay ra nhận lấy ly nước.

Sau đó cậu lạnh lùng nói: "Anh uống không phải vì anh đã chấp nhận em, chỉ là khát nước thôi."

Giọng điệu lạnh lùng này không khiến Lục Diên chùn bước.

Cô bé kiên định gật đầu: [Anh Trường Khâm khát nước rồi, uống nhanh đi, nước ép táo này ngon lắm.]

Bị đôi mắt trong veo như vậy nhìn chăm chú, vẻ mặt Tạ Trường Khâm có chút cứng ngắc, nói: "Nhìn anh làm gì? Còn không mau uống của em đi!"

Lục Diên vỗ vỗ bụng.

[Anh tốt ghê, nhưng mà Diên Diên đã uống nhiều rồi, không uống được nữa.]

Tạ Trường Khâm không hiểu, đang định hỏi, ánh mắt đảo qua, đột nhiên nhìn thấy góc khuất lộ ra một góc áo, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống.

"Ai thèm quan tâm đến em!"

Nói rồi "ầm" một tiếng đóng cửa lại.

--

Tuy Tạ Trường Khâm đã trở về, còn ở nhà nửa ngày nhưng chỉ có lúc ăn cơm mới xuống lầu một chuyến, thời gian còn lại đều ở lì trong phòng.

Lục Diên không có cơ hội nói chuyện với cậu.

Cho dù nhân lúc ăn cơm nở nụ cười với cậu thì thái độ của Tạ Trường Khâm cũng lạnh lùng.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Ăn cơm của em đi, nhóc con!"