Tạ Ứng không có cách nào với cậu.
Không biết có phải vì Tạ Trường Khâm không có quan hệ huyết thống với hắn và Tạ Kỳ nên mối quan hệ giữa bọn họ có chút lạnh nhạt hay không, nhưng Tạ Ứng nhớ hồi còn nhỏ, thằng bé rất bám hắn và Tạ Kỳ.
Nghĩ đến khoảng thời gian thơ ấu ấy, tuy lúc đó vất vả hơn bây giờ nhưng ít ra ba anh em rất thân thiết với nhau.
Nhưng không biết từ bao giờ lại càng ngày càng xa cách.
Tạ Kỳ thường xuyên không về nhà.
Tạ Trường Khâm cũng lạnh lùng hờ hững.
Hắn thở dài trong lòng, quay đầu nhìn Lục Diên, an ủi: "Diên Diên đừng sợ, anh ba em mới về chưa quen, thằng bé không phải người xấu, sau này nhất định sẽ thích em."
Lục Diên cười híp mắt gật đầu.
[Anh Trường Khâm nhất định sẽ thích Diên Diên.]
Tạ Ứng rót một ly nước trái cây, đưa đến bên miệng Lục Diên, nói: "Nào, uống nước trái cây đi, mệt rồi phải không?"
Mùi thơm chua chua ngọt ngọt của nước cam bay tới, xen lẫn hơi lạnh khiến mắt Lục Diên sáng lên, nhất thời khô khốc cả cổ họng.
Nhưng ngay lập tức lại nhớ đến anh Trường Khâm đã lên lầu, đưa tay đẩy nhẹ ra.
Chỉ tay lên lầu.
Tạ Ứng hiểu ra.
“Thằng bé không khát, Diên Diên uống đi."
Lục Diên vội vàng xua tay.
[Khát! Anh Trường Khâm muốn uống nước, vừa rồi Diên Diên thấy môi anh Trường Khâm nứt nẻ rồi.]
Tạ Ứng thấy cô bé kiên trì như vậy, trong lòng mềm nhũn, nói: "Không sao, em uống trước đi, lát nữa chúng ta mang lên cho thằng bé.”
Lúc này Lục Diên mới chịu uống nước trái cây.
Uống xong thì giục Tạ Ứng rót thêm một ly nữa, hai tay bưng lấy, cẩn thận đi lên lầu.
Nhìn ly nước trái cây lắc lư trong tay cô bé, Tạ Ứng lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
"Em muốn tự đi sao? Diên Diên nghỉ một lát đi, để anh mang lên cho."
Lục Diên lắc đầu.
[Không được, Diên Diên muốn tự mang nước trái cây uống ngon này cho anh Trường Khâm.]
Sau đó cô bé từng bước một đi lên cầu thang, từng chút một tiến lại gần phòng Tạ Trường Khâm.
Tạ Ứng không giúp đỡ nhưng vẫn luôn hồi hộp đi theo phía sau, lo lắng cô bé sẽ ngã, mãi đến khi nhìn thấy Lục Diên đứng trước cửa phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hai tay cô bé đều đang bưng nước trái cây nên không có cách nào gõ cửa.
Cô bé đứng trước cửa khó xử, môi hơi bĩu lại nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu buông ly nước.
Tạ Ứng đứng ở góc khuất, lo lắng đi tới đi lui, suýt chút nữa thì xông ra giúp đỡ.
Nghĩ một lúc, hắn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Trường Khâm: [Em ra ngoài một chút đi.]
Trong lòng Lục Diên sốt ruột, nước trái cây cầm lâu trong tay lạnh ngắt, có chút khó chịu nhưng lại không nỡ buông xuống. Nhưng nếu không gõ cửa thì không thể gọi anh Trường Khâm ra được.
Đang lúc cô bé khó xử, cửa phòng "cạch" một tiếng, chậm rãi mở ra, Tạ Trường Khâm cầm điện thoại đứng bên trong.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy đứa nhỏ trước cửa.
"Làm gì vậy? Chỉ một ly nước trái cây cũng muốn lấy lòng anh à?"
Lục Diên nhón chân lên, giơ cao ly nước trái cây.
[Anh uống đi.]
[Nước trái cây ngon lắm.]
Hai tay Tạ Trường Khâm đút túi, hơi nhướng cằm, cúi đầu nhìn đứa trẻ.
"Anh không thích nước cam, nếu đổi thành nước táo thì anh có thể suy xét một chút."