Xuyên Sách: Đám Vai Ác Nhãi Con Biết Đọc Tâm

Chương 17

Lục Diên vội vàng nhấc đôi chân ngắn cũn chạy theo.

Mặc dù Tạ Trường Khâm không cao bằng Tạ Ứng nhưng chiều cao cũng gần một mét tám, đặc biệt là cặp chân rất dài, một bước của cậu bằng ba bước của Lục Diên, rất nhanh đã bỏ xa cô bé một đoạn.

Lục Diên nhỏ bé chỉ có thể vừa chạy vừa thở hổn hển.

Chạy được một lúc lại đột nhiên thấy người phía trước dừng lại.

Tốt quá!

Cô bé vội vàng chạy tới.

Nhưng mà vừa định đuổi kịp, anh Trường Khâm lại tiếp tục đi.

Sau đó lại dừng lại, rồi lại đi.

Cứ như vậy vài lần, Lục Diên ngạc nhiên chớp chớp mắt.

Anh Trường Khâm, đang đợi mình sao?

Chắc chắn là vậy rồi!

Lục Diên nắm chặt tay.

Anh Trường Khâm là người tốt.

Bởi vì trong giấc mơ, người anh trai này bị bố mẹ bỏ rơi, sau đó được tìm thấy nhưng họ đối xử với anh ấy không tốt.

Giống như Lục Diên, bố mẹ anh ấy thích một đứa con khác hơn.

Trong mơ, anh Trường Khâm rất tức giận, đã làm rất nhiều điều xấu, chỉ mong bố mẹ yêu thương anh ấy hơn.

Đáng tiếc cuối cùng gia đình tan nát, mẹ của anh Trường Khâm cũng qua đời, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không hạnh phúc, cuối cùng biến mất hoàn toàn, không ai biết anh ấy đã đi đâu.

Nhưng Lục Diên biết, thực ra bố mẹ và anh trai của anh Trường Khâm đều rất yêu thương anh ấy.

Trong mơ, họ chuẩn bị quà cho anh Trường Khâm, âm thầm quan tâm đến anh ấy, những điều này Lục Diên đều đã tận mắt nhìn thấy.

Chỉ là anh Trường Khâm không biết.

Thực ra, anh ấy cũng có rất nhiều người yêu thương.

Lục Diên nhìn bóng lưng người phía trước lại dừng lại đợi mình, trên mặt nở nụ cười, nhanh chóng chạy tới, cuối cùng cũng đuổi kịp Tạ Trường Khâm.

Côn bé háo hức ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu.

[Anh Trường Khâm, anh đừng buồn, bố mẹ yêu anh, anh trai yêu anh, Diên Diên cũng yêu anh, anh đừng khóc.]

Tạ Trường Khâm cau mày.

Đứa trẻ vì muốn đuổi kịp bước chân của cậu nên trên trán lấm tấm mồ hôi, mắt long lanh dưới ánh nắng như búp bê sứ, cô bé đang dùng vẻ mặt lo lắng nhìn cậu, không ngừng giơ tay ra hiệu, dường như rất muốn nói với cậu điều gì đó.

Tạ Trường Khâm lạnh mặt.

Hai tay cậu đút túi quần.

"Không hiểu, còn không mau đi? Nắng muốn chết."

Nói rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tuy nhiên lần này, bước chân của cậu rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều, cùng Lục Diên đi vào nhà.

Tạ Ứng đã sớm xách hành lý về, nhìn thấy Lục Diên mồ hôi nhễ nhại, đau lòng tiến lên giúp lau mồ hôi.

"Mệt không? Còn em nữa, sao không bế con bé đi? Nhìn con bé đổ nhiều mồ hôi thế kia."

Tạ Trường Khâm hừ lạnh: "Chân cẳng nó có bị gãy đâu, tại sao em phải bế?"

"Em thật là!" Tạ Ứng tức giận trừng mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: "Anh rót cho em một ly nước, để trên bàn, ướp lạnh rồi đấy."

"Không muốn uống."

Tạ Trường Khâm ném câu đó xong thì trực tiếp lên lầu.