Mặc dù chỉ đi có ba ngày nhưng lúc về còn mua không ít sách tham khảo, hành lý nặng trịch.
Lúc quay về suýt chút nữa đã vượt quá trọng lượng quy định, không qua được cửa kiểm tra an ninh, nhưng lúc này bị Tạ Ứng xách lên lại nhẹ nhàng treo lủng lẳng trên tay.
Chỉ là làm như vậy thì hắn không thể ôm Lục Diên được nữa.
Hắn có chút khó xử, lúc này Lục Diên khẽ vỗ vỗ vào cánh tay hắn.
[Anh trai, Diên Diên có thể tự đi được ạ.]
Tạ Ứng suy nghĩ một chút, lên tiếng chào hỏi Tạ Trường Khâm: "Em dắt Diên Diên, cẩn thận một chút đấy."
Sau đó kéo Lục Diên đến trước mặt cậu.
Vừa nhìn thấy cô bé đến gần, Tạ Trường Khâm đã ghét bỏ lùi về sau một bước.
"Cái gì đây?"
Từ lúc Tạ Ứng xuất hiện, cậu đã phát hiện ra, trên tay hắn bế một "con búp bê" to như vậy, thật sự là muốn không chú ý cũng không được.
Tạ Ứng cười toe toét, trên mặt tràn đầy đắc ý: “Đứa nhóc anh nhặt được, tên là Lục Diên."
Lục Diên lập tức giơ tay lên chạm nhẹ vào môi, mỉm cười ngọt ngào.
[Anh trai, chào buổi sáng ạ.]
Sắc mặt Tạ Trường Khâm sa sầm, không hề che giấu viết hết sự bất mãn lên mặt: "Anh, khi nào thì anh mới chịu dừng trò này lại vậy? Lúc nào cũng thích nhặt trẻ con về nhà, đây là nhà chứ đâu phải trại trẻ mồ côi!"
"Cái gì mà lúc nào cũng thích? Anh đây tổng cộng mới nhặt về có một đứa thôi đấy nhé!"
Tạ Trường Khâm: "Chẳng lẽ em không phải sao?"
Nghe thấy câu này, Tạ Ứng cũng nghiêm túc hẳn lên: "Đừng nói bậy, em, anh, Tạ Kỳ, chúng ta vốn dĩ là người một nhà, còn có cả Diên Diên nữa, anh nói là người một nhà, thì chính là người một nhà! Cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế có đến đây cũng không thay đổi được!"
"Chuyện này anh đã nói với Tạ Kỳ chưa?"
"Chưa, nhưng nó nhất định sẽ đồng ý."
Tạ Trường Khâm: "Em thấy anh nên hỏi ý kiến của anh ấy trước, sau đó mới đưa ra quyết định, dù sao anh ấy mới là em trai ruột của anh."
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Lục Diên đứng giữa hai người, nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, hai anh trai cãi nhau rồi sao?
Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, mẹ nói cãi nhau là không tốt.
Cô bé vội vàng xua tay.
Nhưng hai người bọn họ đều không hiểu.
Cuối cùng là Tạ Ứng nhượng bộ trước.
"Anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với nó, trong mắt anh, hai đứa đều là em trai ruột của anh."
Sau đó xách hành lý đi về phía trước.
Lục Diên đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Vừa rồi anh trai nói, bảo cô bé đi theo anh Trường Khâm mà.
Đứng một lúc lâu, Tạ Trường Khâm mới quay đầu lại, đường nét trên khuôn mặt căng cứng.
"Nhìn anh làm gì? Đừng mong anh dắt em, anh ghét nhất là đám trẻ con phiền phức."
Lục Diên vội vàng nói: [Diên Diên không phải đứa trẻ phiền phức, Diên Diên là đứa trẻ ngoan ngoãn.]
Nhìn thấy động tác của cô bé, Tạ Trường Khâm khựng lại, rất nhanh sau đó lại quay đầu đi.
"Hừ, hóa ra còn là một con bé câm."
Nói xong, hai tay cậu đút túi quần, sải bước đi về phía trước.