Tạ Ứng lại một lần nữa không hiểu, nhưng hắn phát hiện, cho dù không hiểu cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, liền tiến lên trực tiếp bế Lục Diên lên.
Cánh tay rắn chắc với những thớ cơ cuồn cuộn dễ dàng bế cô bé ngồi lên trên.
"Hôm nay em trai anh về, nó mười bảy tuổi, đang học cấp ba, hơn nữa còn là học sinh xuất sắc đứng đầu toàn trường! Coi như là anh ba của em, Diên Diên, lát nữa gặp thì nhớ phải gọi anh, biết chưa?"
Lục Diên nghe rất chăm chú.
[Biết rồi ạ, một người anh trai lợi hại, lợi hại hơn nữa sắp về rồi.]
Vừa nói, Tạ Ứng vừa bế cô bé đi ra ngoài, trên đường đi cứ thao thao bất tuyệt kể chuyện của hai đứa em trai, trên mặt tràn đầy nét tự hào.
Vì để nuôi gia đình, hắn phải ra ngoài bươn chải từ rất sớm, cũng may hai đứa em trai đều không chịu thua kém.
Chỉ là bọn chúng quá tranh đua, thêm vào đó bây giờ tuổi cũng lớn, rất ít khi về nhà, Tạ Ứng luôn cảm thấy giữa hắn và bọn họ có một lớp kính vô hình ngăn cách.
Sáng nay nhận được tin nhắn của Tạ Trường Khâm, nói là kết thúc chuyến tham quan trường học sẽ về nhà, hắn liền vui vẻ bế đứa nhóc đến làm quen.
Dù sao sau này cũng là người một nhà.
Lục Diên ngồi trên tay hắn, chăm chú lắng nghe, nhìn thấy nét nhảy nhót trên mặt anh trai, cũng cười theo.
Anh trai thật sự rất yêu quý người nhà của mình.
Chẳng trách trong mơ, sau khi anh trai rời khỏi căn nhà nhỏ đó, những người bên cạnh đều lần lượt rời đi lại khiến anh trai đau lòng đến vậy.
Nhưng mà không sao, lần này đã có Diên Diên rồi.
Diên Diên nhất định sẽ không bỏ đi!
Cô bé vừa nghĩ, bàn tay nhỏ bé vừa nắm chặt lấy quần áo của hắn.
"Trường Khâm!"
Tạ Ứng đột nhiên hét to một tiếng, vẫy tay về phía người thanh niên đang xách hành lý ở đằng xa, sau đó vui vẻ bế Lục Diên chạy nhanh tới.
Tạ Trường Khâm có vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt với Tạ Ứng, dáng người mảnh khảnh, đứng trước mặt Tạ Ứng hoàn toàn lép vế.
Ngũ quan thanh tú, làn da rất trắng, lúc này đang mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, toát lên vẻ thiếu niên thuộc về lứa tuổi này.
Chỉ là ánh mắt đen láy kia nhìn thấy Tạ Ứng đi tới cũng không thấy vui vẻ, ngược lại còn nhíu mày.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
Tạ Ứng vui vẻ nói: "Nói nhảm, đương nhiên là tới đón em rồi."
"Em tự về được."
Tạ Trường Khâm vừa dứt lời, đồ đạc trên tay đã bị người ta mạnh mẽ lấy đi.
"Dù sao hôm nay anh cũng không có việc gì, đi thôi đi thôi."
Thành tích của Tạ Trường Khâm ở trường luôn giữ vững vị trí số một, thêm một thời gian ngắn nữa là lên lớp 12, trường tổ chức cho học sinh đi tham quan trường đại học trước, đương nhiên cậu cũng nằm trong danh sách.