Xuyên Sách: Đám Vai Ác Nhãi Con Biết Đọc Tâm

Chương 14

Ngày hôm sau, Tạ Ứng dậy rất sớm.

Sau khi mở to mắt thì phát hiện Lục Diên còn đang ngủ, cơ thể nho nhỏ cuộn tròn dán lên cánh tay hắn, là một tư thế cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Hắn cẩn thận rời giường, đi ra ngoài tập thể dục một lát, chờ lúc quay về, đi vào phòng, vừa vặn thấy bé con nào đó đang quay lưng về phía cửa, nằm sấp trên giường, dẩu đít, cẩn thận nhón mũi chân muốn xuống giường.

Nhưng giường này thật sự có chút cao, động tác của cô bé vụng về, mũi chân đã quơ quơ mấy lần rồi vẫn không thành công.

Tạ Ứng nhìn mà có chút buồn cười, hắn bước lên xách cổ áo cô bé lên như xách búp bê rồi trực tiếp để xuống đất.

“Tỉnh rồi?”

Anh trai!

Lục Diên vui vẻ mà cọ cọ lên cánh tay anh.

Mỗi sáng ngày nào Tạ Ứng cũng chạy bộ, làm cái nghề của hắn thì sức khỏe không tốt là không được, ngày thường hắn đều sẽ chạy quanh khu biệt thự hai vòng mới quay về.

Hôm nay mới chạy một vòng, trong lòng hắn luôn nhớ thương Lục Diên, sợ cô bé tỉnh lại không thấy mình sẽ khóc nên đã vội vàng quay về.

Tuy quen biết ngắn ngủi, nhưng chỉ ngày đầu tiên gặp Lục Diên là hắn thấy cô bé khóc.

Nhưng có câu nói là gì?

Càng là người kiên cường, thì càng cần người yêu thương.

“Đói bụng chưa?”

Lục Diên khẽ gật đầu, giơ tay khoa tay múa chân nói, [Anh có đói bụng không ạ?]

Tạ Ứng tuy không hiểu, nhưng rất tích cực dắt cô bé đi xuống nhà ăn.

Sáng hôm nay lúc hắn ra ngoài chạy bộ cũng định mua chút đồ ăn về, nhưng xung quanh đều là biệt thử, tìm không thấy một cái cửa hàng nào.

Hắn đành phải quay lại mở tủ ra, lấy ra hai hộp mì gói.

Nhìn Lục Diên đang nhìn mình với ánh mắt chờ mong.

“Ăn cái này được không?”

Lục Diên gật đầu.

[Được ạ.]

Tạ Ứng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự an ủi bản thân, “Chắc có khi là thích ăn mỳ gói cũng nên? Ngày hôm qua một hộp mì to như thế mà cũng ăn hết sạch.”

Sau đó hắn yên tâm thoải mái mà nấu hai hộp mì, giống như ngày hôm qua thêm hai quả trứng gà, đều được Lục Diên ăn sạch.

Đứa trẻ này nuôi dễ thật.

Tạ Ứng đứng ở một bên cảm thán, cô bé không khóc không làm loạn, làm cái gì thì làm cái đó, cho cái gì cũng thích.

“Thích ăn mỳ gói vậy sao?”

Lục Diên giơ tay khoa tay múa chân, [Diên Diên không thích ăn cái này, nhưng là anh cho em, anh cho cái gì Diên Diên cũng thích, cho nên anh đừng đuổi Diên Diên đi, được không?]