Xuyên Sách: Đám Vai Ác Nhãi Con Biết Đọc Tâm

Chương 13

Uống xong ngụm canh cuối cùng, cô bé nhìn thấy anh trai mỉm cười vui vẻ làm cô cũng thấy vui vẻ theo.

Nhưng vừa nằm xuống chốc lát liền khó chịu đến mức không ngủ được.

Duỗi tay sờ sờ.

Oa, bụng nhỏ tròn trịa, giống như một cái bóng cao su.

Nhẹ nhàng đập một chút bên trong liền vang lên tiếng động lớn.

Tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng đó đều là đồ đại ca ca làm, Lục Diên vẫn cảm thấy vui vẻ.

Cô cuộn tròn ôm lấy chân, lăn qua lăn lại trong chăn.

Phòng này thật lớn, giường cũng lớn. So với căn phòng trước đây của cô bé to hơn rất rất nhiều. Hạnh phúc quá đi!

Lục Diên cao hứng nghĩ ngợi, nằm thêm một lúc thế nào cũng không ngủ được, bụng phình lên càng lúc càng khó chịu.

Đúng rồi...

Miệng cô bé nhỏ nhếch lên, phải đi tiểu.

Cô do dự chốc lát, gian nan leo từ trên giường xuống, sợ không cẩn thẩn đánh thức đại ca ca đang nằm sát vách chân tay nhẹ nhàng tiến ra cửa chạy về phía phòng vệ sinh.

Đi WC xong, rửa tay sạch sẽ mới trở lại phòng.

Đôi tay bám lấy mép giường, chân nhỏ dẫm trên mặt đất khó khăn bò lên trên.

Giường nhà Tạ Ứng rất đẹp, cả giường cả nệm cộng lại cũng hơn 70cm, tuy rằng Lục Diên đã năm tuổi nhưng lại bị suy dinh dưỡng, so với giường còn thấp hơn hẳn mười phân.

Cánh tay nhỏ bé căn bản không thể nâng nổi cơ thể lên. Giãy dụa ở mép giường một hồi lâu đến mức mồ hôi đầy đầu cùng không thể tự mình đưa mình lên.

Lục Diên thở hồng hồng dừng lại, quay đầu đánh giá xung quanh. Căn phòng này trước kia không có người ở, trừ giường cùng với tủ quần áo trống rỗng không có một vật nào có thể kê chân cả.

Làm sao bây giờ?

Phải ngủ trên sô pha sao?

Lục Diên nghĩ nghĩ, rất nhanh lại lắc đầu.

Trước kia ở trong nhà, chăn giường của cô bị em trai tè lên, không thể ngủ. Lục Diên liền trộm ngủ trên sô pha, hôm sau bị mẹ mới mắng cho một trận.

Sô pha của đại ca ca mềm như vậy nếu bị cô bé ngủ hỏng thì làm sao bây giờ?

Cô đứng tại chỗ do dự cả người hiện lên vẻ khó khăn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục.

Đột nhiên nhớ tới đại ca ca có nói, nếu có việc cần giúp có thể tìm anh ấy.

Ngón tay non nớt rối rắm đan vào nhau, Lục Diên suy tư hồi lâu mới hạ quyết tâm, tay chân nhẹ nhàng đi đến căn phòng cách vách.

Không biết đại ca ca đã ngủ chưa.

Lại đứng ở cửa hồi lâu mới lấy hết can đảm gõ gõ cửa.

Tạ Ứng căn bản không ngủ.

Cách vách bỗng nhiêu nhiều thêm một đứa nhỏ bảo anh làm sao có thể ngủ được?

Lo lắng cô bé có ngủ được hay không, có lạ giường không, nếu nửa đêm khóc thì phải làm sao bây giờ, chỉ hận ngay lập tức sang xem tình hình.

Nhớ lại lúc cô bé rời đi, ánh mắt Lục Diên kiên định biểu hiện độc lập làm anh tự thấy xấu hổ.

Đứa bé năm tuổi đã có thể tự lập như vậy, anh là người trưởng thành hai mươi tuổi đầu cũng không thể biểu hiện quá ngây thơ.

Nội tâm anh rối rắm, khó tránh khỏi buồn bực.

Còn sinh ra ý nghĩ: Ban ngày còn nhão nhão dính dính lấy anh, bây giờ đột nhiên liền không cần anh nữa.

Cho nên lúc tiếng đập cửa “cộc cộc cộc” vang lên, Tạ Ứng trực tiếp biến thành cá chép lộn mình, lăn từ trên giường đến cửa.

“Lục Diên?”

Khẳng định là cô bé!

Trong nhà này ngoại trừ anh cũng chỉ còn đứa nhỏ kia.

Anh nhanh chóng đi qua mở cửa ra.

Quả nhiên thấy cô bé vốn dĩ đang ngủ ở phòng bên cạnh lại đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn mình.

Đôi mắt ngập nước, nhìn đến mức tâm trạng Tạ Ứng rối tinh rối mù.

Anh ngồi xổm xuống.

“Không ngủ được sao?”

Lục Diên múa may tay nhỏ.

[Đại ca ca, em ăn no quá, phải đi WC, nhưng giường rất cao không bò lên được.]

[Thật xin lỗi, quấy rầy đại ca ca nghỉ ngơi, anh có thể giúp em một chút không?]

Tạ Ứng cảm thấy anh xem hiểu.

Đôi mắt anh sáng ngời, trong lòng nhảy nhót.

“Em muốn ngủ cùng với anh?”

Lục Diên: [Không phải, đại ca ca, giường cao quá, em không bò lên được.]

Tạ Ứng: “Nếu như vậy cũng không còn biện pháp, mau vào đi.”

Sau đó anh liền kéo Lục Diên vào bên trong.

Không phải, đại ca ca...

Lục Diên còn muốn giải thích, vừa định khoa tay múa chân, một chuỗi âm thanh đột nhiên nhảy vào trong đầu.

【Vừa rồi tìm truyện kể trước khi ngủ hẳn là vẫn còn. Vừa lúc có thể thử xem, rốt cuộc cũng có thể kể chuyện cổ tích cho Lục Diên.】

Lục Diên kinh ngạc.

Vậy là đại ca ca muốn kể chuyện cho cô nghe sao.

Cô bé cẩn thận nghĩ ngợi.

Đại ca ca đối xử tốt với mình như vậy, Diên Diên nhất định phải giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện.

“Muốn anh trai bồi em ngủ sao?” Tạ Ứng hỏi.

Lục Diên gật đầu.

[Dạ!]

Tạ Ứng nhếch miệng cười, ôm Lục Diên lên giường, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó động tác khựng lại.

【Chắc là sẽ không đái dầm đâu ha?】

Lục Diên vội vàng nói: [Đại ca ca, từ lúc ba tuổi Lục Diên đã không còn tè lên giường nữa rồi.]

Nhìn cô bé nằm trên giường, Tạ Ứng lại nghĩ ngợi.

A, kẹo bông gòn sao có thể đái dầm.

Sau đó anh giúp cô bé đắp chăn, cầm điện thoại lên.

“Ngủ đi, anh trai kể chuyện cổ tích cho em nghe.”

“Ngày xửa ngày xưa có một cô gái rất đáng yêu tên là Lọ Lem. Cô gái vô cùng xinh đẹp và tốt bụng nhưng mà mẹ của cô gái không còn nữa...”

Lục Diên mở to hai mắt, lắng nghe thập phần nghiêm túc.

Giống cô bé...

Tạ Ứng không biết nhiều chữ lắm nhưng việc đọc truyện cổ tích vẫn rất thuận lợi.

Chỉ là hồi nhỏ anh chưa từng nghe qua loại truyện này, vô tình đặt vào quá nhiều cảm xúc.

“...Mẹ kế không thích cô bắt đầu ngược đãi cô gái...”

“Này mẹ nó sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?”

“...Hai người chị vui vẻ chuẩn bị đi vũ hội, cô bé lọ lem chỉ có thể quét tước, nấu cơm...”

“Con mẹ nó! Để một cô bé làm tất cả mọi việc?”

“...Chỉ có cô bé lọ lem đi vừa đôi giày thủy tinh, cả hai người chị đều thất bại...”

“Xứng đáng!”

“Cuối cùng cô bé lọ lem cùng hoàng tử chung sống hạnh phúc bên nhau.”

Kể xong câu chuyện, cảm xúc của Tạ Ứng hơi mông lung.

Anh tưng nghe qua câu chuyện này nhưng không biết quá chi tiết, đọc xong còn tưởng rằng Lục Diên đã ngủ. Nhưng vừa cúi đầu liền đối diện với một đôi mắt to tròn.

“Em còn chưa ngủ?”

Cả người Lục Diên nho nhỏ vùi trong chăn, nhìn Tạ Ứng khoa tay múa chân.

[Diên Diên cũng hy xọng sẽ có hoàng tử đến bảo vệ em, như vậy mẹ mới cùng em trai sẽ không bắt nạt em.]

[Đại ca ca, Diên Diên sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh đừng đánh em cũng đừng đuổi em đi.]

Tạ Ứng xem không hiểu, nhưng từ đôi mắt của cô bé nhìn ra rất nhiều lo lắng cùng khẩn trương.

Anh nhẹ nhàng vỗ vễ Lục Diên.

“Ngủ đi, Lục Diên của chúng ta cũng sẽ tìm được hạnh phúc.”

Lục Diên vui sướиɠ trong lòng.

Nắm chặt áo của đại ca ca.

Thật tốt.

Lời nói của anh trai, nhất định sẽ thành hiện thực.

L

ư



i

=))